Trước khi Bối Chỉ Ý bắt đầu lại lớp dạy Tiếng Anh, Hòa An dẫn cô ra biển một lần—-lần đó Bối Chỉ Ý cũng đã có thể mặc áo lặn cùng đồ cứu sinh bơi phành phạch trong bể bơi căn cứ mấy vòng liền rồi, mà người thường người ta học chừng nửa giờ đã lặn được, Bối Chỉ Ý dùng hẳn ba ngày trời.
Huấn luyện viên mệnh danh kim bài ma quỷ Hòa An bị hủy hoại trong tay bạn gái mình, bị Victor và Itani cười cả đời.
Chuyện mang đồ bảo hộ ném vào trong nước kia, là vì anh không nỡ để Bối Chỉ Ý sặc nước chút nào, đành nắm tay dắt chân dạy hết ba buổi sáng.
Trước khi ra biển còn kéo Bối Chỉ Ý mang theo đống đồ lặn hay dùng ở bể bơi ra một khu nước cạn quen thuộc lặn xuống thử trước.
“Em phải tự trải nghiệm cách thức lặn trước đã, chỉ cần nhớ kỹ ba điểm là được.” Hòa An nhìn dáng vẻ có chút hưng phấn và nắm lấy tay anh của Bối Chỉ Ý, sờ sờ đầu cô.
Nom như một cô bé vậy.
“Dưới nước phải dùng miệng để hô hấp, không được nín thở, mũi chỉ có tác dụng để cân bằng không gian chứa khí với mặt kính cách nước này thôi.” Anh đội mặt nạ lặn cho Bối Chỉ Ý, dựa theo cách trước đây mình dạy cô, để cô tháo ra rồi sắp xếp lại mặt nạ lặn và mặt kính cách nước vài lần.
Bối Chỉ Ý quả là một học sinh giỏi, học tuy không phải là nhanh nhất, nhưng chuyên chú và rất nghiêm túc, động tác đều cực kỳ tiêu chuẩn, dù cho lúc anh cởi mặt nạ lặn ra không cẩn thận đυ.ng bả vai làm cô chìm xuống nước, dưới tình huống hoảng loạn cô vẫn không hề nhắm mắt, không thở bằng mũi.
Cô là học sinh đạt chuẩn, trong khi đó anh lại sớm nắng chiều mưa, thật không đủ tư cách là giáo viên giỏi chút nào.
Rất nhiều lúc Bối Chỉ Ý nhu thuận làm anh muốn đui mù con mắt.
“Độ sâu lần này lặn xuống phải trên dưới ba mươi mét, có thể sẽ gặp rắn biển, cũng có thể xuất hiện vài loài động vật làm em sợ hãi, nếu gặp, em nên làm thế nào?” Anh có đôi chút mất tự nhiên ho khan một tiếng, nhịn xuống xung động muốn vuốt tóc cô.
Anh sẽ bị bọn Victor cười nhạo đến chết mất.
Da mặt có dày cũng sắp đỏ đến nơi rồi.
Vấn đề này khiến Bối Chỉ Ý chần chừ trong giây lát.
Cô cảm giác đáp án của câu hỏi này rất rất quỷ dị, nhưng mà Hòa An nói rất chi là đứng đắn, nghe qua còn là câu hỏi mang tính chuyên nghiệp nữa, vậy nên cô đỏ mặt, kiên trì đáp: “…Ôm anh.”
Nhìn thấy động vật nguy hiểm, gặp phải tình huống ngoài ý muốn, ngàn vạn lần không được di chuyển lên trước, chỉ cần ôm lấy anh là được.
Đây là do anh dạy.
Tuy rằng cô cứ có ảo giác là anh dạy bậy đấy.
Hòa An rất vừa lòng với đáp án này.
“Lúc lặn xuống biển thỉnh thoảng sẽ có hiện tượng nổ phổi, vì quá sợ hãi nên hô hấp nhanh hơn, tiêu hao nhiều dưỡng khí trong bình oxi, vậy nên gặp phải tình trạng ngoài ý muốn, nhất định không được bơi lên trên, ôm anh, anh sẽ dẫn em lên.”
Mặt không đỏ hơi không gấp, dùng giọng điệu của đại đội trưởng Hòa An.
Chính vì sợ bọn Victor nghe được, anh dùng tiếng Trung.
“Cái cuối, không nên tiếp xúc với bất cứ đồ vật gì ở biển, đừng giẫm hay đạp vào san hô, càng không được có ý định thay đổi hướng di chuyển của các loài sinh vật biển, tận lực làm giảm sự ảnh hưởng của bản thân đến hệ sinh thái đại dương.”
Bối Chỉ Ý đeo mắt kính gật đầu, nhìn Hòa An duỗi tay kiểm tra lại mắt kính và đồ lặn của cô một lần, sau đó đôi mắt bụi xanh biếc cong cong.
“Lần này lặn xuống chưa chắc sẽ thấy được cá mập, nhưng nhất định là có cá theo đàn.”
“Sẽ rất đẹp.” Anh như đang đảm bảo, cười tủm tỉm với cô.
Hòa An, dạo gần đây cười nhiều hơn hẳn, tuy rằng vẫn đang bận rộn, cô mỗi ngày vẫn phải lo anh sẽ chết vì mệt, nhưng anh ôn hòa hơn rất nhiều.
Đây là một trải nghiệm làm người ta phải thỏa mãn muốn phát nổ, nhìn thấy người mình thích cũng thích mình, sau khi lưỡng tình tương duyệt(*) rồi, bản thân thích người nọ, ngày một hạnh phúc hơn.
(*) Lưỡng tình tương duyệt –(duyệt: yêu thích, hình dung song phương đều có tình cảm với nhau, nôm na là hai lòng cùng ưa. Cre: Hoasinhanhca ***
Khi chính thức rời bến, bọn họ vẫn dùng chiếc ca-nô tải trọng 60 tấn kia, người phụ trách lái thuyền cũng vẫn là người bản xứ A Bố.
A Bố là một trung niên trên dưới bốn mươi, nghe tiếng Anh không mấy rành rọt, hầu hết thời gian đều trao đổi với mình Hòa An.
Anh ta rất tò mò với Bối Chỉ Ý lần đầu lên thuyền, thời điểm họ kiểm tra lại trang thiết bị lặn, anh ta vẫn cứ len lút nhìn trộm Bối Chỉ Ý.
Hòa An dừng kiểm tra bộ phận tay điều khiển, quay đầu nói với A Bố một câu tiếng Thái.
A Bố có hơi sửng sốt đôi chút, sau đó cười khà khà, người đàn ông trung niên xấu hổ như cái bánh quai chèo.
“Anh nói với anh ta em là bạn gái anh, còn nhìn nữa là anh sẽ tức giận.” Hòa An tặc lưỡi, bắt chước vẻ mặt Victor và Itani, dùng tiếng Anh nói chuyện.
Hai ngày trước anh cố ý học câu tiếng Thái này, giờ được thực hành nên nom đắc ý dào dạt lắm.
……
Bối Chỉ Ý tiếp tục vùi mặt vào cổ, làm bộ không nghe thấy tiếng cười nhạo của Victor và hừ lạnh của Itani.
Khóe miệng giương lên đến trời.
Thì là…hạnh phúc quá.
Dù cô mãi không cách nào thích ứng được với cái kiểu khoe ân ái trước bàn dân thiên hạ thế này, hoặc như bây giờ nữa, Hòa An nửa ngồi chồm hổm giúp cô đeo thiết bị, mang xong mặt nạ, còn kiểm tra lại hô hấp cho cô.
“Thấy gì mà sợ thì ôm anh.” Anh bám riết không tha tẩy não cô, mặt rất nghiêm trang.
Điểm lặn đầu tiên mà bọn họ chọn là địa điểm mà kha khá thợ lặn thích chọn khi đến đây, từ sáng sớm theo chân họ đến đã bị ngốn một đống cẩu lương, Victor và Itani sớm đã chuẩn bị xong trang thiết bị lặn bây giờ chết tâm nhảy ùm xuống biển, trên thuyền còn mỗi hai người họ, Hòa An trước mặt cô lần đầu võ trang đầy đủ.
Bận áo lặn vào trông thật đẹp trai.
Áo đen trơn, đường cong cơ thể của Hòa An nhìn không sót chút gì.
Anh giúp cô mang thiết bị lặn sau lưng xong, lại mặc cho mình, tải trọng thật nặng, còn cả bình dưỡng khí nữa.
Sau khi anh cắn dây hô hấp rồi, làm thế ok với cô, ngồi trước mạn thuyền giúp cô chỉnh lại thiết bị lần cuối cùng, sau đó ôm cô từ phía sau, mặt hướng biển rộng, ôm đầu Bối Chỉ Ý cùng nhau nhảy xuống biển.
Nháy mắt này trong đại não Bối Chỉ Ý hoàn toàn trống rỗng.
Trên người cô mang theo vật nặng, vậy nên cơ hồ nháy mắt chìm vào biển rộng.
Nước biển, âm ấm.
Nhờ dòng hải lưu, chỉ cách một khoảng nhỏ thôi, cũng có thể chuyển từ lạnh băng đến ấm áp.
Dưới biển, không có âm thanh.
Nước chảy không một tiếng động lướt qua bên tai, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình, còn có khoảnh khắc nước biển chảy qua áo lặn cô, tiếng nước mạnh mẽ như tiếng mưa rơi.
Tất thảy mọi thứ chung quanh đều yên lặng, bao hàm cả nỗi sợ hãi của chính cô.
Bối Chỉ Ý mở to mắt, nước biển xanh lam như thạch lỏng, dưới ánh sáng, nom thật kỳ lạ.
Hòa An trước mặt đưa tay làm thế hỏi cô ổn hay không, cô gật gật đầu, cô nhìn đến mặt nạ lặn của anh, đôi mắt Hòa An cong cong.
Anh trong biển, sắc màu con ngươi vậy mà biến thành một màu xanh tinh khiết, Hòa An kéo tay cô, bọn họ tiến lên một khoảng, lặn xuống dưới biển sâu.
Bên tai cô là tiếng hít thở nhẹ nhàng chầm chậm của mình, nước biển chợt lạnh chợt nóng, xuống chút nữa ánh sáng dần khuất đi, màu nước biển cũng dần thẫm lại.
Cá, ngày một nhiều.
Lúc đầu chỉ là tốp ba tốp năm con bơi lướt qua hai người bọn họ, càng về sau, một đàn chi chít những cá là cá màu trắng bơi xuyên qua họ, Bối Chỉ Ý còn thấy rõ có vài chú cá tụt lại sau đàn nhìn cô một lát, rõ ràng là nhìn lướt qua người cô một lát đấy.
Tĩnh lặng, ngay cả âm thanh cá phun bong bóng cũng có thể lọt vào tai cô rất rõ ràng.
Hòa An vẫn cạnh bên cô, lúc nhìn thấy những chú cá hiếm liền quay đầu lại nửa ôm lấy cô, kéo cô về sát mình để cô nhìn cho thật kỹ.
Có vài chú cá gan nhỏ quá, nước gợn chút sóng thôi là lập tức bỏ trốn, có chú thì vô cùng tò mò, khi Bối Chỉ Ý ghé sát vào, chúng nó cũng bắt chước mà kề sát vào, trước mắt kính của cô vẫy vẫy cái đuôi sáng đẹp, không thì đột ngột xông đến, khiến cho lá gan bé tí của Bối Chỉ Ý run rẩy co rụt lại.
Bấy giờ, l*иg ngực Hòa An liền chấn động theo.
Đôi mắt xanh biếc của anh trước sau cong cong, cực kỳ kiên nhẫn bên cô, ngắm cô mê muội với cảnh tượng chưa gặp bao giờ, ngắm cô sợ hãi vì gặp được sinh vật biển mang hình thù kỳ quái.
Bối Chỉ Ý từ đầu đến cuối không hề ôm anh.
Dù cho nhìn thấy một con rắn biển dài hơn một mét đang khoan thai bơi lội trước mặt cô, cô cũng không hề bị dọa chút nào.
Sinh vật nơi biển đều rất nhàn nhã, chỉ có tiếng nước chảy, chúng tự lo kiếm ăn, tự lo chơi đùa.
Bọn họ vốn chỉ là một vị khách qua đường đột nhiên xâm nhập, chúng nó không hề quan tâm đến họ.
Cô đột nhiên hiểu ra tại sao Hòa An lại trầm mê vào hải dương đến vậy rồi, đây là một khoảng chân không, ngăn cách thế giới hỗn loạn ngoài kia bằng mặt nước biển.
Dưới biển sâu ba mươi mét dạt dào, thế giới mà cô chưa từng tiếp xúc qua, hình thái chúng diễm lệ, chúng nhìn cô phun ra bọt bong bóng, cũng có đôi lúc xù lông phòng ngự.
Lần đầu tiên lặn xuống biển, cô không được ngắm cá mập mà Hòa An yêu đến nhiệt tình, cũng không được thấy cá heo hay rùa biển trong truyền thuyết.
Bọn họ lặn tới tới lui lui tận dưới đáy biển, đôi khi cô trợn tròn mắt, đôi khi nhắm chặt lại, chỉ muốn nghe tiếng nước chảy ngang qua áo lặn, nghe tiếng hít thở của hải dương.
Lần nữa nổi lên mặt nước, tiếng mô-tơ ca-nô, tiếng người, thậm chí cả âm thanh của tiếng gió tạt qua cánh buồm đều được phóng đại lên, Bối Chỉ Ý hít lấy hít để nhíu mày.
“Ồn lắm nhỉ?” Hòa An hiểu rõ cười cười.
Bối Chỉ Ý gật đầu.
Cô gian nan leo lên thuyền, dưới nước thì bình dưỡng khí không bị tác dụng của lực hút trái đất như khi lên bờ.
Cô thiếu chút nữa là quay về biển cả rồi.
“Về phải dạy lại em tập mang nặng mới được, bả vai này của em mỏng như giấy ấy.” Hòa An ghét bỏ, vươn tay kéo mạnh cô lên trên.
Bối Chỉ Ý bệt mông ngồi trên thuyền, xì một tiếng, hai tay buông thõng, phát hiện căn bản là dậy không nổi nữa.
Hòa An cũng ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào cô.
“Vừa nãy có rắn biển.” Anh bắt đầu tính sổ, “Em không ôm anh.”
“…” Sau khi tiêu hóa xong mấy câu này của anh, Bối Chỉ Ý chớp chớp mắt đỏ ửng cả mặt.
“Chơi vui lắm sao?” Anh hỏi, lại đến gần thêm chút nữa.
Bối Chỉ Ý gật gật đầu, vừa lên lại bờ nên lỗ tai vẫn chưa thích ứng được lắm, giọng Hòa An vào tai cô như cách một tầng hơi nước.
Lúc này đây cô lại có chút nhớ cảm giác chìm xuống đáy biển.
Muốn được lặn cùng Hòa An.
“Ôm anh cái nào.” Sau khi nói xong liền tự động tự phát bế cô lên, nâng hai tay Bối Chỉ Ý đến eo của mình, nom rất ấm ức, “Anh còn cố ý tìm nơi có nhiều rắn biển nhất rồi cơ mà.”
Mang cô phiêu du cả buổi trời vất vả lắm mới tìm được một con, kết quả cô nàng này hoàn toàn trấn định nhìn nó bơi qua mặt mình.
Cô dưới biển biểu hiện tốt muốn chết.
Anh không có đất dụng võ gì cả.
“Hòa An.” Bối Chỉ Ý thật sự ôm anh, trên người cả hai đều mang hương vị nước biển, tựa như lần đầu tiên nhìn thấy anh, trên người anh cũng có hương vị thế này, “Em muốn học lặn.”
Cô nghĩ, thế thì cô lại đến gần Hòa An thêm chút nữa rồi.
Dưới biển đẹp ảo diệu như một giấc mộng, cô cảm nhận được, cô đột nhiên hơi hiểu chủ nghĩa lý tưởng đến từ Hòa An, nguyên nhân tại sao anh lại hung dữ đến nhường này.
Đó nào phải tư thái đi tìm cái chết đâu, đó vốn là tư thái xuất hiện từ chính bản thân Hòa An rồi.