Chương 8

Vêrôních nghĩ Phơrăngxoa và Xtêphan không thể có mặt ở đây lúc mười giờ ba mươi để rồi sau đó một tiếng đồng hồ lại xuất hiện sau tảng đá tấn công hai chiếc thuyền. Vậy trên đảo phải có đồng bọn của họ. Nàng dõng dạc tuyên bố:

- Trong mọi trường hợp chúng ta cần phải có một quyết định dứt khoát. Các bà không nên tự bó tay mình trong tình cảnh này. Các bà nên tìm chỗ nghỉ ngơi ăn uống cho lại sức.

Bà xơ thứ hai đã đứng lên được. Giọng nói của bà ta cũng the thé sôi nổi không kém bà xơ chị:

- Trước hết phải tìm một chỗ ẩn náu và có thể chống cự lại bọn chúng.

- Chống cự bằng cách nào? - Tuy hỏi thế nhưng Vêrôních cũng cảm thấy cần phải tìm một nơi trú ẩn để có thể đối mặt với kẻ thù.

- Bằng cách nào? Thế đấy. Trên đảo ai cũng hỏi thế. Nhất là trong năm nay người ta bàn tán rất nhiều. Magơnốc đã quyết định khi kẻ địch bắt đầu tấn công, mọi người sẽ sang khu Pơriơrê.

- Sao lại sang khu Pơriơrê?

- Vì ở đó có thể tự vệ được. Xung quanh các bờ vực đều thẳng đứng. Mọi phía đều được che chắn kín đáo.

- Thế còn cái cầu?

- Magơnốc và Honorin đã dự kiến tất cả. Cách cái cầu độ hai mươi bước về bên trái có một nhà chòi nhỏ. Nơi đó cất giấu ét xăng. Chỉ cần ba hay bốn bi đông ét xăng tưới lên cầu và một que diêm là xong. Mọi người có thể hoàn toàn yên trí ở chỗ ẩn nấp của mình. Không còn liên hệ với khu vực bên kia được nữa. Không kẻ nào còn có thể tấn công uy hϊếp mình được nữa.

- Thế tại sao mọi người không sang Pơriơrê mà lại chạy ra biển bằng thuyền?

- Chạy trốn bằng thuyền vẫn chắc hơn... nhưng thôi bây giờ không phải lúc kén chọn.

- Nếu vậy chúng ta đi chứ?

- Phải rồi. Đi ngay lúc trời còn sáng tốt hơn ban đêm.

- Nhưng còn bà xơ nằm trong chậu kia có đi được không?

- Ở đây có chiếc xe cút kít. Chúng tôi sẽ dùng nó chở chị ấy đi. Từ đây đến Pơriơrê có một đường không phải đi qua làng.

Mặc dầu thâm tâm Vêrôních rất ghê tởm cái viễn cảnh phải sống chung đυ.ng với các bà xơ Ácchinha, nhưng nỗi lo sợ không sao chế ngự nổi đã khiến nàng buộc phải chấp nhận. Nàng nói.

- Được. Chúng ta sẽ đến đấy. Tôi sẽ đi cùng với các bà đến Pơriơrê rồi tôi quay về làng lấy thức ăn.

- Ôi! Không thể lần chần được nữa đâu! Một bà xơ phản đối. Phá xong cái cầu chúng ta sẽ đốt ngay một ngọn lửa ở chỗ cồn đất Bàn Đá Các Tiên để gọi tàu biển vào. Bây giờ đang có sương mù. Nhưng ngày mai...

Vêrôních không phản đối. Lúc này nàng chấp nhận một điều là phải đi khỏi Xarếch bằng mọi giá để tránh một cuộc điều tra có thể làm lộ tung tích của nàng.

Sau khi hai bà xơ ừng ực uống hết cốc nước khoáng, tất cả cùng kéo nhau lên đường.

Bà xơ điên ngồi chồm hỗm trên chiếc xe cút kít nói líu ríu những câu nhát gừng và nhìn Vêrô ních như muốn làm nàng cười theo.

- Ta chưa gặp chúng... chúng sắp sửa...

- Cái mụ điên rồ kia, mụ chỉ làm khổ mọi người! Mụ có im mồm đi không! - Giéctơruýt hạ lệnh.

- Phải, phải. Người ta sắp đùa bỡn... buồn cười thật... Ta đây... mang cây thánh giá bằng vàng xung quanh cổ... một cây cầm tay... khắc vào đá bằng những cái kéo... Trông kìa... cây thánh giá treo khắp mọi nơi, chắc chắn ta phải trèo lên cây thánh giá... ta phải ngủ yên...

- Có câm đi không mụ điên rồ? - Giéctơruýt giơ tay tát vào mặt bà xơ điên một cái.

- Được, được... chúng sẽ đánh bay. Ta đã trông thấy chúng rồi... chúng đang ẩn nấp kia kìa...

Con đường gồ ghề dẫn đến quả đồi bên bờ vực phía tây rất cao, nhưng ít lởm chởm và ít chỗ bị xẻ rãnh hơn. Rừng chỗ này thưa thớt. Những cây sên mọc xiên xiên thân uốn cong theo chiều gió từ ngoài khơi thổi vào. Bà xơ Cơlêmăng Ácchinha tuyên bố:

- Chúng ta đang tiến gần khu vực cánh đồng hoang gọi là “Cánh đồng hoang màu đen.” Bọn chúng ẩn náu dưới những cánh đồng hoang đó.

Vêrôních lại nhún vai.

- Vì sao các bà biết?

Giéctơruýt trả lời:

- Chúng tôi bao giờ cũng biết nhiều hơn những người khác. Người ta gọi chúng tôi là những mụ phù thủy kể ra cũng có phần đúng... Magơnốc biết nhiều nhưng còn phải nhờ chúng tôi chỉ cho những thứ dùng làm thuốc chữa bệnh, những loại đá có phép lạ ban cho hạnh phúc, những cây thuốc dấu...

Bà xơ điên cười khẩy.

- Cây ngải hương, cây mã tiền thảo... tao hái mày đi lúc lặn mặt trời...

Giéctơruýt nói tiếp:

- ... Cả những truyền thuyết ngày xưa, những cái trên đảo người ta nói đến cách đây hàng trăm năm, chúng tôi cũng biết. Thời nào người ta cũng nhắc đến khu cánh đồng hoang màu đen. Ở dưới đó có cả một thành phố với những phố xá hẳn hoi. Bọn chúng sống dưới đó tự ngày xưa. Hiện nay thành phố ấy vẫn còn. Chính mắt tôi nhìn thấy. Tôi cam đoan với bà như yậy.

Vêrôních không trả lời.

- ... Các bà xơ chị và tôi, vâng, chúng tôi đã trông thấy... Một hai lần vào ngày thứ sáu tiếp theo tuần trăng thứ sáu, bọn chúng mặc toàn đồ trắng... trèo lên cây sên lớn, cầm câu liêm vàng... hái cành tầm gửi thiêng... ánh vàng lấp lánh dưới trăng... Chính tôi đã trông thấy tận mắt. Tôi nói với bà như vậy đấy... Nhiều người khác cũng trông thấy...

- Chúng không phải chỉ có một người. Đông lắm. Toàn những người từ ngày xưa còn sót lại để canh giữ kho vàng. Vâng, tôi nói đúng là vàng. Nhưng người ta lại gọi là đá, một thứ đá có phép lạ. Nó có thể làm cho người ta toi mạng nếu sờ vào và cũng có thể làm cho hồi sinh nếu người ta nằm lên nó. Tất cả những cái đó đều có thật. Ông Magơnốc đã nói với chúng tôi như vậy. Đều là thật cả. Xưa kia bọn chúng canh giữ hòn đá, hòn đá thần và năm nay chúng sẽ đem tế sống chúng tôi... Vâng... tất cả là ba mươi người cho ba mươi hòn đá...

Bà xơ điên hát nghêu ngao: “Bốn mụ đàn bà trên cây thánh giá.”

Giéctơruýt nói tiếp:

... Việc đó xảy ra không lâu đâu... ngày thứ sáu tuần trăng sắp đến rồi. Chúng ta phải làm thế nào dể đi khỏi đây trước khi họ trèo lên cây sên lớn hái cành tầm gửi... Kia kìa, cây sên lớn! Đứng đây cũng nhìn thấy, ở khu rừng thưa trước cái cầu ấy. Cao hơn hẳn những cây khác!

Bà xơ điên xoay người trên chiếc xe cút kít lải nhải: Chúng nấp đằng sau... chúng đang chờ ta...

- Thôi đi, đừng động đậy nữa. Kìa bà trông thấy không? Cây sên lớn đấy, trên cánh đồng hoang cuối cùng. Nó rất...

Bà xơ Giéctơruýt chưa nói hết câu đã rụng rời buông tay khỏi đôi càng xe. Bà xơ Cơlêmăng trố mắt hỏi:

- Ô kìa! Sao thế, chị làm sao thế?

Bà xơ Giéctơruýt lắp bắp:

- Tôi vừa trông thấy cái gì trăng trắng... động đậy...

- Cái gì? Chị nói cái gì? Chẳng lẽ chúng xuất hiện giữa ban ngày! Chị quáng mắt rồi!

Các bà xơ chăm chú quan sát một hồi rồi lại tiếp tục đi. Chẳng mấy chốc họ không nhìn thấy cây sên lớn nữa. Bốn người bước vào một cánh đồng hoang xù xì ảm đạm rải rác đó đây toàn những đá tảng. Rất nhiều tảng đá im lìm ngủ yên như những nấm mồ nối tiếp nhau thành hàng kéo dài về cùng một hướng.

Giéctơruýt thì thầm:

- Đây là nghĩa địa của chúng.

Bắt đầu từ đây họ không nói chuyện nữa. Nhiều lần Giéctơruýt phải dừng lại để nghỉ. Cơlêmăng thì không còn sức đẩy xe cút kít nữa. Cả hai bà xơ cùng lảo đảo bước, mắt đờ đẫn nhìn vào khoảng không.

Qua một chỗ trũng, họ tiếp tục lên dốc. Đối với Vêrôních, đoạn đường này có vẻ quyến rũ như ngày nào nàng đã cùng đi với Honorin. Họ đã vào đến khu rừng thưa trước cái cầu gỗ.

Được một lát, nhìn vẻ mặt mỗi lúc một căng thẳng của các bà xơ Ácchinha, Vêrôních hiểu nàng sắp đến gần cây sên lớn. Cuối cùng Vêrôních đã nhìn thấy nó, đồ sộ cao to hơn hẳn những cây khác, sừng sững trên một ụ đất chằng chịt rễ, cách những cây khác một khoảng xa hơn. Nhìn gốc cây sên khổng lồ nàng không thể không mường tượng rất nhiều người có thể đang ẩn nấp kín đáo đằng sau nó.

Càng hoảng sợ các bà xơ càng rảo bước, mắt không dám nhìn cây sên báo hiệu điềm bất hạnh!

Bốn người đàn bà đã đi khỏi cây sên lớn. Vêrôních thở phào nhẹ nhõm. Mối đe dọa đã qua khỏi. Nàng toan nói một câu chế giễu các bà xơ Ácchinha thì đột nhiên thấy bà xơ Cơlêmăng xoay người như chong chóng ngã lăn ra đất tiếp theo là một tiếng rên... cùng lúc tiếng vật gì rơi trên mặt đất. Một vật khác rơi trúng lưng bà xơ Cơlêmăng. Vêrôních nhận ra đó là một chiếc rìu bằng đá.

- Ôi lưỡi tầm sét! Lưỡi tầm sét! - Bà xơ Giéctơruýt ngửa cổ nhìn lên trời. Hình như theo những tín ngưỡng dân gian còn tồn tại, bà xơ này nghĩ ngay đến những lưỡi tầm sét từ trên trời giáng xuống.

Đúng lúc đó, bà xơ điên vừa bước ra khỏi xe cút kít cũng nẩy người ngã chúi về phía trước. Một vật gì bay rít trong không khí. Bà xơ điên quằn quại đau đớn. Vêrôních và Giéctơruýt cùng nhìn thấy sau lưng bà xơ điên một mũi tên cắm ngập vào bả vai còn đang rung rưng.

Giéctơruýt kêu rú rồi ù té chạy.

Vêrôních còn đang lưỡng lự nhìn bà xơ Cơlêmăng và bà xơ điên nằm co quắp trên mặt đất chưa biết xử trí ra sao. Bà xơ điên cười khẩy: “Đằng sau cây sên... Chúng đang nấp... tao trông thấy chúng...” Bà xơ Cơlêmăng kêu lắp bắp: “Cứu tôi với...! Giúp tôi... mang tôi đi... Tôi sợ.”

Một mũi tên khác bay vυ"t trong không khí và mất hút tận đằng xa. Lúc đó Vêrôních mới nghĩ đến chạy trốn. Nàng chạy về phía cây sên cuối cùng và lao nhanh xuống cái dốc đầu cầu.

Nàng chạy như điên dại không phải vì sợ mà vì một ý nghĩ đang thôi thúc: Đi tìm vũ khí để tự vệ! Nàng nhớ trong phòng làm việc của cha nàng có một tủ kính chứa đầy súng trường và súng ngắn tất cả đều được chú thích “đã nạp đạn.” Nàng định dùng những vũ khí ấy để chống lại kẻ thù. Vêrôních cứ cắm đầu chạy không cần ngoái cổ trở lại xem kẻ thù có đuổi theo mình hay không. Nàng chỉ cốt chạy thật nhanh đến đích, đến cái đích duy nhất có ích cho nàng trong lúc này. Vêrôních gọn gàng nhanh nhẹn hơn nên chẳng mấy chốc nàng đã theo kịp Giéctơruýt. Bà xơ hổn hển nói trong hơi thở: “Cái cầu... phải đốt cái cầu... ét xăng ở đằng kia kìa...”

Vêrôních không trả lời. Phá cầu là việc thứ yếu. Vả lại phá cầu trong lúc này sẽ cản trở việc thực hiện ý định. Bà xơ Giéctơruýt vừa chạy đên đầu cầu bỗng lộn đi như con quay và cứ thế lăn mãi xuống gần đáy vực. Bà xơ bị một mũi tên xuyên ngang cạnh sườn.

- Cứu tôi với!... Đừng bỏ tôi. - Tiếng bà xơ kêu thất thanh.

Nhưng Vêrôních lại tưởng Giéctơruýt trượt chân ngã trong lúc chạy xuống dốc nên nàng vội trả lời:

- Được rồi, tôi sẽ trở lại ngay. Tôi đi lấy súng, rồi chúng ta cùng hợp lực với nhau.

Nàng nghĩ lấy được súng nàng sẽ cùng với Giéctơruýt quay lại khu rừng lúc nãy để cứu hai bà xơ bị thương. Ý nghĩ ấy như tiếp thêm sức mạnh. Nàng lao nhanh qua cầu chạy đến sát bức tường bao quanh khu thánh địa, vượt qua bãi cỏ chạy thẳng vào phòng giấy của Đecgơmông. Đứng trong văn phòng, Vêrôních thở dốc và khi đã hai tay cặp hai khẩu súng trường, trống ngực nàng đập càng mạnh đến nỗi không thể đi thật nhanh về chỗ ban nãy được nữa.

Nàng ngạc nhiên vì dọc đường không gặp cũng không nhìn thấy Giéctơruýt. Nàng cất tiếng gọi. Không có tiếng trả lời. Chỉ đến lúc ấy Vêrôních mới nghĩ ra. Giéctơruýt có thể đã bị thương như các bà xơ kia?

Vêrôních lại chạy. Đến gần đầu cầu, qua hơi thở ù ù trong tai, nàng vẳng nghe thấy những tiếng kêu the thé... Khi đến chỗ nhìn sang cái dốc dựng ngược lên khu rừng sên lớn, nàng thấy...

Cảnh tượng trước mắt khiến Vêrôních đứng sững như bị chôn chân xuống đất. Trên sườn bờ vực bên kia, Giéctơruýt đang giẫy giụa vùng vẫy như lặn ngụp trong đất đá, các ngón tay cố bấu vào đất vào rễ cây vào các bụi cỏ một cách tuyệt vọng...! Nhưng cả thân hình bà xơ hình như vẫn đang bị nâng lên từ từ theo triền dốc một cách vô tình và không hề đứt đoạn.

Lúc này nàng mới hiểu ra. Người đàn bà khốn khổ kia bị một sợi dây thừng buộc ngang lưng chỗ dưới cánh tay và sợi dây đang kéo bà xơ lên như một chiếc mồi câu bất lực bởi những bàn tay vô hình nào đó tít trên cao.

Vêrôních bất giác tì súng lên vai. Nhưng nhằm vào đâu? Bắn vào kẻ thù nào? Kẻ nào đang nấp sau những thân cây, những tảng đá âm u dày đặc bao bọc khắp quả đồi chẳng khác gì những thành lũy kiên cố. Cứ thế Giéctơruýt bị sợi dây lôi lên giữa những tảng đá và những thân cây. Không thấy bà xơ kêu rên nữa. Có lẽ đã kiệt sức. Rồi sau đó mất hút trong đám cây cối rậm rạp.

Vêrôních đứng im không nhúc nhích. Lúc này nàng mới thấm thía thế nào là ảo tưởng với tất cả sức mạnh và tính hiện thực của nó. Vừa định lao vào một cuộc chiến đấu nàng đã trở thành kẻ chiến bại. Nàng đã chẳng giải cứu được những bà xơ Acchinha mà có khi còn tự nạp mình cho kẻ chiến thắng làm vật tế thần mới lạ và chung cuộc của chúng.

Nàng bỗng thấy sợ, tất cả những sự việc đang xảy ra theo những quy luật sống động mà nàng càng không thể hiểu hết mọi khía cạnh của nó. Thật ra nó ràng buộc cái nọ với cái kia như những mắt xích trong một chuỗi dây xích. Nàng thấy sợ, sợ những sinh vật ấy, một nỗi lo sợ tự nhiên vô ý thức và theo bản năng. Nàng cũng sợ như các bà xơ Ácchinha, như Honorin, như tất cả, những nạn nhân của mối tai ương khủng khϊếp này.

Bất giác Vêrôních cúi thấp người xuống. Nàng sợ bị nhìn thấy từ phía bên cánh rừng Sên Lớn. Nàng cúi lom khom lợi dụng các bụi ngải che khuất để đến chỗ nhà chòi ở bên trái cây cầu các bà xơ Ácchinha đã nói cho nàng biết. Đó là một kiểu nhà chòi mái nhọn có các cửa kính màu. Một nửa nhà chòi chất đầy những bi đông ét xăng.

Chỗ này cao hơn mặt cầu nên Vêrôních có thể nhìn thấy bất cứ người nào đi trên đó. Nhưng không có ai cả.

Ban đêm sương xuống dày đặc phủ kín mặt trăng thành một màu trắng bạc, nhờ vậy Vêrôních có thể quan sát rất rõ phía bờ đối diện.

Khoảng một giờ sau nàng thực hiện xong chuyến thứ nhất với hai bi đông ét xăng tưới lên các mô cầu phía ngoài. Sau nhiều lần căng óc nghe ngóng, súng khoác chéo trên vai sẵn sàng tự vệ, nàng tiếp tục thực hiện chuyến thứ hai. Nàng tưới ét xăng có vẻ hơi hú họa. Tuy nhiên cũng cố gắng sờ xem chỗ nào gỗ có vẻ mục xốp để tưới cho xăng ngấm vào được nhiều hơn.

Nàng mang theo một bao diêm. Bao diêm duy nhất tìm thấy trong nhà. Vêrôních lấy bao diêm trong túi ra, rút một que, lưỡng lự trong giây lát hình như ngại ngọn lửa khổng lồ sắp bùng lên các bờ biển xung quanh cũng có thể nhìn thấy đám cháy... nhưng sương mù thế này... Đột nhiên nàng siết mạnh que diêm châm vào một mồi giấy tẩm ét xăng đã chuẩn bị sẵn. Lửa bùng lên xém cả vào tay. Nàng ném vội mẩu giấy vào vũng ét xăng gần đó và chạy về chỗ nhà chòi. Đám cháy xảy ra tức khắc. Chỉ trong nháy mắt lửa đã lan tràn vào những chỗ có ét xăng. Hai bờ vực ngăn đôi hai hòn đảo, những cây cối xung quanh quả đồi, cả khu rừng Sên Lớn và mặt biển dưới đáy vực đều bừng sáng. “Họ có thể trông thấy ta... họ có thể trông thấy chiếc nhà chòi ta đang ẩn nấp...” Nàng nghĩ mông lung, mắt không lúc nào rời khu rừng Sên Lớn.

Nhưng khu rừng bên kia tuyệt nhiên không một bóng người, không một tiếng động tĩnh. Những kẻ đang lẩn lút trên cao không hề ló mặt ra khỏi nơi ẩn nấp kín đáo của chúng. Sau ít phút nữa chiếc cầu đã đổ sập tiếp theo một tiếng động vang dậy cùng với những tàn lửa bắn tung toé. Nửa cầu phía bên kia vẫn tiếp tục bị thiêu huỷ. Thỉnh thoảng một thanh gỗ rực lửa rơi lả tả soi sáng tận đáy vực tối om.

Mỗi lần ngọn lửa bùng lên là một lần Vêrôních cảm thấy vơi bớt nỗi lo âu. Những sợi dây thần kinh căng thẳng đang dần dần chùng xuống. Một cảm giác yên ổn lan tràn khắp cơ thể. Sự yên ổn dường như càng thêm chắc chắn cùng với khoảng cách giữa nàng với kẻ thù ở hai bên bờ vực thêm nới rộng. Tuy nhiên nàng vẫn ở trong túp nhà chòi chờ sáng vì yên trí từ nay giữa hai bờ vực sẽ không còn liên hệ với nhau được nữa.

Sương mù càng dày đặc. Tất cả đều chìm ngập trong bóng tối. Lúc nửa đêm nàng nghe thấy những tiếng động từ phía bên kia vọng lại, hình như từ trên ngọn đồi, giống tiếng tiều phu đốn gỗ. Tiếng rìu chặt đều đều, tiếng cành cây gẫy răng rắc.

Vêrôních nghĩ, kể ra nàng cũng biết ý nghĩ của mình là phi lí, rằng có thể họ đang chặt cây để làm một chiếc cầu khác thay thế cây cầu vừa bị đốt cháy và tay nàng lại nắm chặt vào khẩu súng.

Độ một giờ sau nàng còn nghe thấy cả những tiếng rêи ɾỉ, những tiếng nấc như người bị nghẹt thở. Sau đó một lúc khá lâu nữa là tiếng lá cây sột soạt và tiếng những bước chân đi đi lại lại. Rồi tất cả đều ngừng bặt. Xung quanh trở lại hoàn toàn yên tĩnh trong đó pha trộn tất cả những gì đang âm thầm hoạt động, những gì đang lo âu khắc khoải đang run rẩy tất cả những gì đang sống trong không gian vô tận...

Đầu óc Vêrôních tê dại vì mệt, vì cơn đói bắt đầu giày vò. Nàng không còn suy nghĩ được gì nữa. Nàng chỉ còn nhớ một điều là lúc ở trong làng ra đi quên không mang theo thức ăn và bây giờ không có gì để ăn. Nhưng Vêrôních không rối trí. Nàng đã có ý định ở lại đây để đến mai khi tan sương mù và cũng chẳng còn lâu nữa, nàng sẽ đốt lửa thật to bằng những bi đông ét xăng còn lại. Nàng còn dự tính chỗ đốt lửa tốt nhất là ở đầu hòn đảo. Chỗ ấy cao hơn cả, chỗ có các bàn đá cổ. Thế nhưng một sự việc gay cấn lại quấy rầy: nàng không nhớ lúc nãy đã bỏ bao diêm ở đâu. Tìm trong các túi, tìm khắp xung quanh cũng chẳng thấy. Tuy nhiên cả việc này cũng không làm nàng lo lắng thái quá. Cái chính là nàng đã ngăn chặn được sự tấn công của kẻ thù từ phía bên kia bờ vực.

Thêm nhiều giờ trôi qua, những giờ dài lê thê mà cái lạnh tái tê mỗi lúc càng thêm nặng nề vào lúc trời gần sáng cứ thấm mãi vào da thịt.

Rồi cũng đến lúc trời hửng sáng. Một vừng hồng mơ hồ trải rộng trên bầu trời. Mọi vật chui ra khỏi bóng đêm và trở lại nguyên hình của nó. Lúc ấy Vêrôních mới nhìn rõ toàn bộ chiếc cầu bị sụp đổ trên suốt cả chiều dài của nó. Một khoảng cách chừng năm mươi mét ngăn đôi hai bờ vực. Hai hòn đảo chỉ còn dính với nhau ở cái phần nằm tít dưới đáy vực sâu bên trên toàn là những mỏm đá nhọn hoắt mỏng sắc và không thể đến gần được.

Nàng đã thoát khỏi sự đe dọa của kẻ thù.

Nhưng khi ngước mắt nhìn ngọn đồi trước mặt, Vêrôních bật lên một tiếng kêu sợ hãi.

Trên sườn đồi, ba cây sên ngoài cùng của khu rừng Sên Lớn đã bị róc hết các cành thấp. Trên ba thân cây trơ trụi, xác ba bà xơ Ácchinha quần áo tả tơi, cổ bị quấn chặt vào thân cây bằng những sợi dây thừng, hai cánh tay quặt ra sau và cái đầu lấp ló sau những cánh nơ bằng vải thâm.

Các bà xơ đã bị buộc vào thân cây giống như bị đóng đinh vào cây thập giá.