“Không chỉ có thế, - Ông nói tiếp, - Patơrixơ Benvan và một vài nhân viên người Marốc của ta - để ứng phó với mi ta còn mười tám nhân viên như thế ở trên tàu - đã làm việc trong những phòng ngầm.
Lời tiên đoán có dứt khoát hay không? Sau khi người vợ trút hơi thở cuối cùng:
Lửa và tiếng nổ dấy lên từ mặt đất
Nơi giấu ngầm kho báu từ ngàn xưa.
Dĩ nhiên ông thầy dòng Tôma chẳng bao giờ biết cái kho báu lớn ấy giấu ngầm ở đâu. Thiên hạ cũng chẳng ai thấy. Lão đạo sĩ biết tỏng điều đó. Nhưng ông muốn làm cho Voócki càng tin mù quáng để hắn cứ việc há miệng chờ sung nên đã đốt pháo hoa và gây nổ mạnh như trong câu thơ. Phải tìm một lối vào các hầm mộ gần Bàn Đá Các Tiên. Đại tá Benvan đã tìm ra cái lối vào mà trước kia Magơnốc bắt đầu công việc của ông ta từ chỗ đó. Người ta dọn một dãy bậc lên xuống ngay bên dưới gốc cây sên khô. Mìn và pháo hiệu lấy ở tàu ngầm. Và đợi khi mi đứng trên đầu chiếc thang tuyên bố như một vị tuyên cáo: Nàng đã chết! Người đàn bà thứ tư đã chết trên cây thập giá! Thế là đoàng! Đoàng! Tiếng sấm nổi lên, lửa tóe lên. Tất cả đều rung chuyển... Thế đấy, mi càng thấy mình là con cưng của Chúa, con cưng của số mệnh, mi càng nóng lòng muốn nhảy xổ vào khe núi mà nuốt chửng Tảng Đá Kì Diệu. Mi đã hoàn tất ba mươi nạn nhân của mi theo đúng những mẫu vần của thầy dòng Tôma. Mi đã vượt lên mọi trở ngại. Lời tiên tri đã được mi thực hiện.
Người đàn ông được số phận ban cho
Sẽ tìm thấy tảng đá thần bị mất
Mà ngày xưa “rợ bác ba” phương bắc
Đã lấy đi tảng đá tự bao giờ
Tảng đá cho sự sống và cái chết.
Lão đạo sĩ chỉ còn thực hiện lời tiên tri trao cho mi chiếc chìa khóa mở cửa thiên đường. Nhưng dĩ nhiên trước hết phải có một màn kịch nhỏ xen kẽ vài điệu nhảy đập chân và vài trò phù thủy, đôi câu chuyện dí dỏm. Sau đó tiến thẳng đến Tảng Đá Kì Diệu có người đẹp ngủ trong rừng canh gác.
Bá tước Luy nhảy rất sinh động một vài động tác trong số những điệu nhảy đập chân của ông, những điệu nhảy mà ông đặc biệt yêu thích. Rồi ông nói với Voócki:
- Này ông bạn, ta có một cảm giác không rõ rệt lắm rằng mi đã nghe ta kể chuyện quá đủ rồi và mi thích nói với ta về chỗ mi giấu Phơrăngxoa hơn là nghe ta tiếp tục kể chuyện có phải không? Đau buồn ư? Tuy nhiên mi cũng cần phải biết rõ những ý nghĩ của mình về người đẹp ngủ trong rừng và về sự có mặt lạ lùng của Vêrôních ở đây. Hai phút là đủ. Xin lỗi.
Bá tước Luy nói tiếp, từ lúc này trở đi ông sẽ để lão đạo sĩ sang một bên và dùng tên thật của ông:
“Vâng, tại sao ta lại để Vêrôních nằm vào chỗ đó sau khi cứu nàng khỏi nanh vuốt của mi? Câu trả lời rất đơn giản: Vậy mi muốn ta đưa nàng đi đâu? Đưa xuống tàu ngầm ư? Cách đặt vấn đề của mi không hợp lí bởi vì đêm hôm ấy biển rất động mà Vêrônich thì đang cần nghỉ ngơi. Đưa về Phơriơrê ư? Không đời nào! Ở chỗ ấy cách trung tâm điều hành công việc quá xa, ta không yên tâm. Quả thật chỉ có một nơi vừa tránh được sóng vừa tránh được sự tấn công của mi, đó là phòng lễ hiến sinh, vì thế ta mang nàng đến đó. Ở đây nàng đã ngủ yên giấc dưới tác dụng của một chất thuốc an thần loại tốt. Mi cũng đã trực tiếp nhìn thấy nàng. Ta thừa nhận niềm vui ta mang lại cho mi bằng cái hình ảnh nho nhỏ rất có lợi cho một vài vấn đề trong giải pháp của ta. Đó là cái mà nhờ nó ta đã được đền bù. Không, mi hãy nhớ lại nỗi kinh ngạc của mi! Ảo ảnh khủng khϊếp! Vêrôních sống lại! Người đàn bà đã chết sống lại! Ảo ảnh khủng khϊếp đến nỗi mi phải vội vàng chạy thục mạng. Ta sẽ nói ngắn gọn. Mi tìm thấy lối xuống, vì thế mi thay đổi ý định. Tên Cônrát quay lại tấn công. Hắn định tấn công ta bất ngờ, cái tên xảo trá ấy, trong lúc ta đang đưa Vêrôních xuống tàu. Tên Cônrát đã bị một nhân viên Marôc của ta giáng cho một đòn chí mạng. Màn hài kịch xen kẽ thứ hai: Cônrát được mặc chiếc áo dài đạo sĩ nằm úp mặt trong gian hầm mộ và dĩ nhiên việc săn sóc đầu tiên của mi là nhảy bổ vào hắn để làm khổ hắn một lần nữa. Khi mi nhận ra xác của Enphơrít trên bàn thờ thay cho Vêrôních, mi cũng nhanh như chớp... Nhảy vào chị ta đâm nát bươm kẻ đã bị mi hành hình đến chết. Luôn luôn hành động ngốc nghếch! Và cứ thế mi đi đến chỗ kết cục cũng trong cái nốt nhạc hải hước như vậy! Mi đã bị treo lên cột hành hình trong khi ta đưa đến trước mặt mi một bài diễn văn đề kết liễu đời mi. Từ đấy mi có thể suy ra rằng nếu mi đã chinh phục được Tảng Đá Kì Diệu bằng ba mươi tội ác của mi thì chính ta sẽ chiếm lấy tảng đá bằng những đức độ của ta.
Voócki, đó là toàn bộ biến cố. Trừ một vài tình tiết phụ mà mi không cần biết đến. Mi được bố trí một chỗ thoải mái như thế. Mi có đầy đủ thời gian để suy nghĩ. Ta đợi mi trả lời về vấn đề Phơrăngxoa với tất cả lòng tin cậy. Vậy hãy hát lên bài hát của mi... “Mẹ ơi những con tàu nhỏ đi trên mặt nước có chân không hả mẹ?.”... Như vậy đó, mi nói chứ?
Bá tước Luy đã trèo lên một vài nấc thang. Xtêpan và Patơrixơ tiến lại gần lo lắng nghe ngóng. Hiển nhiên Voócki sẽ nói.
Hắn mở mắt nhìn bá tước Luy bằng cái nhìn vừa chứa đựng căm thù vừa toát lên nỗi sợ hãi. Con người này đối với hắn thật kì lạ, như một trong những kẻ mà hắn cố chống lại, hay cố nài xin cũng chỉ hoài công vô ích. Bá tước Luy tiêu biểu cho sự chiến thắng và đứng trước kẻ mạnh nhất người ta chỉ còn biết quy phục hoặc là chết... Vả lại hắn đã kiệt quệ, không còn sức để chống đỡ. Cực hình trở thành một thứ hắn không thể chịu đựng nổi.
Hắn thốt lên một vài tiếng khó nghe.
- Nói to lên. - Bá tước Luy nhắc lại, - Ta không nghe rõ.
Ông vươn cao người trên chiếc thang.
Voócki lắp bắp:
- Tôi được tự do chứ?
- Vấn đề danh dự của ta. Người của ta sẽ đi hết khỏi đây, chỉ còn Ôttô ở lại cởi trói cho mi.
- Ngay lập tức chứ?
- Ngay lập tức.
- Thế thì...
- Sao?
- Đây... Phơrăngxoa còn sống...
- Đồ ngốc. Ta không tin. Nhưng ở đâu?
- Trói trong chiếc thuyền.
- Chiếc thuyền treo ở chân bờ vực phải không?
- Vâng.
Bá tước vỗ vào trán mình:
- Dốt quá, vô ý quá! Chính ta cũng đã nói đến chỗ đó. Vậy mà... Chà! Đáng lẽ ta phải đoán ra rồi mới đúng! Vạn Sự Tốt Lành chẳng đã yên chí nằm ngủ ở đó như một con chó ngoan ngoãn ngủ bên chủ nó là gì? Chính Vạn Sự Tốt Lành đã dẫn Xtêpan đến chỗ chiếc thuyền đó thôi! Quả thật cũng có lúc những người khôn khéo nhất lại hành động như những con lừa! Voócki, sao mi biết chỗ đó có một giá treo với một chiếc thuyền à?
- Từ hôm qua.
- Và mi, tên láu cá, mi định dùng nó để trốn đi chứ gì?
- Vâng.
- Thế thì mi hãy dùng nó mà chuồn đi, Voócki, cùng với cả Ôttô nữa! Ta để chiếc thuyền lại cho mi. Ông Xtêpan!
Nhưng Xtêpan đã chạy vụt đi từ lúc nào cùng với Vạn Sự Tốt Lành.
- Giải thoát cho Phơrăngxoa, ông Xtêpan. - Bá tước Luy nói với theo và ông nói với những nhân viên người Marôc. - Các anh giúp ông ấy một tay, rồi chuẩn bị rời bến. Mười phút nữa lên đường.
- Vĩnh biệt anh bạn! A! Tôi nói thêm một lời nữa. Trong tất cả các biến cố được sắp đặt từ trước có một tình tiết vui vui: một tình yêu. Ta không có ý gì, ta không muốn ám chỉ những tình cảm đã thúc đẩy mi về phía con người thần thánh mang tên của mi. Song ta cũng cần phải báo cho mi biết về một mối tình rất trong trắng thanh cao. Mi hẳn nhìn thấy thái độ nôn nóng của giáo sư Xtêpan khi ông chạy đi giải cứu Phơrăngxoa. Hiển nhiên ông ấy rất yêu đứa trò nhỏ của ông ấy, nhưng ông ấy còn yêu mẹ nó hơn nhiều. Và cái làm Vêrôních dễ chịu không thể không làm mi khó chịu. Ta thích nói với mi rằng ông ta không lãnh đạm với nàng, rằng mối tình tuyệt diệu đã làm rung động trái tim người đàn bà. Nàng đã gặp lại Xtêpan trong nỗi vui mừng khôn tả và rằng tất cả rồi sẽ kết thúc bằng cuộc hôn nhân giữa hai người... ngay cả trong trường hợp nàng sẽ là người đàn bà góa chồng, tất nhiên. Mi hiểu ta nói gì chứ? Trở ngại duy nhất cho hạnh phúc của họ là mi! Đúng không? Thế nào? Mi là một người đàn ông hào hoa phong nhã tuyệt vời, mi sẽ không... Nhưng ta không muốn nói nhiều nữa. Ta tin rằng mi sẽ tỏ ra biết điều mà chết đi càng sớm càng tốt. Vĩnh biệt anh bạn. Ta không bắt tay mi nhưng trái tim ta sẽ làm thay việc đó. Trong mười phút nữa Ôttô sẽ giải thoát cho chủ nó, trừ trường hợp nó thay đổi ý kiến. Bọn mi sẽ tìm thấy thuyền ở chỗ chân vực. Chúc bọn mi may mắn.
Thế là hết. Cuộc chiến đấu giữa bá tước Luy và Voócki đã kết thúc, mặc dầu có lúc người ta cho rằng nó không có lối thoát. Ngay từ phút đầu, một trong hai đối thủ đã ở vào thế bị áp đảo rõ rệt. Đối thủ đó dù có táo bạo bao nhiêu, dù đang bị lôi cuốn vào tội ác, cuối cùng cũng chỉ là một con rối bị tháo khớp lố bịch và phi lí. Đang thành đạt trong việc thực hiện toàn bộ kế hoạch, đang thu được những kết quả vượt mức, làm chủ tình thế, đùng một cái hắn thấy mình bị buộc vào gốc cây và cứ chịu chết ở đấy mà thở hắt ra, gò bó như một con sâu bị ghim vào cái nút bấc.
Không quan tâm đến Voócki nữa, bá tước Luy kéo tay đại úy Patơrixơ Benvan. Ông này không chịu được, nói với bá tước:
- Dù sao, như thế cũng là tạo thuận lợi cho con người đê tiện này!
- Ấy thế mà nó sẽ mắm môi mắm lợi giơ nắm đấm sau lưng mình ngay bây giờ đấy! - Bá tước Luy cười khẩy nói, - Ông muốn chúng phải thế nào?
- Nhưng trước hết phải lấy Tảng Đá Kì Diệu.
- Không được! Phải có hai chục người để làm việc đó, phải dựng giàn giáo, các dụng cụ. Ngay lúc này chính tôi cũng đành phải từ bỏ ý định ấy. Sau chiến tranh tôi sẽ quay lại đây.
- Nhưng thứ đá kì diệu đó là cái gì nhỉ, ông bá tước?
- Một vấn đề lí thú, - Bá tước chỉ trả lời thế, không nói gì thêm nữa.
Họ bước đi, bá tước Luy xoa tay nói:
- Tôi đã điều hành công việc khá tốt. Chúng ta đổ bộ lên hòn đảo Xarếch không quá hai bốn giờ mà những câu tiên đoán thì đã có từ hai mươi bốn thế kỉ nay. Một giờ cho mỗi thế kỉ. Những lời chúc mừng của Luypanh.
- Tôi cũng xin tự nguyện chúc mừng ông, bá tước Luy ạ. - Patơrixơ Benvan nói. - Những lời chúc mừng đó chưa tương xứng với một con người thành thạo như ông đâu.
Khi hai người ra đến bãi cát, chiếc thuyền của Phơrăngxoa đã được hạ xuống và không còn ai ở đấy. Xa xa, về phía tay phải, tàu ngầm “Cái Nút Pha Lê” nổi trên mặt sóng yên tĩnh.
Phơrăngxoa chạy về phía hai người đang đi lại.
Nó đứng sững trước mặt bá tước Luy cách ông mấy bước chân, đôi mắt mở to ngắm ông.
- Đây rồi, - Nó thì thào. - Đúng ông rồi!... Ông là người cháu chờ đợi...
Bá tước Luy tươi cười nói:
- Quả thật bác không biết cháu đang chờ bác... Nhưng bác cam đoan đấy chính là bác...
- Bác... bác... bác bá tước Luy Pêrêna... nghĩa là...
- Suỵt. Không gọi thế... Cháu cứ gọi bác là Pêrêna, thế là đủ... và đừng nói về bác. Cháu có đồng ý thế không? Bác là cái hú họa, là cái ông khi thì thoáng lướt qua, khi thì từ đâu rơi đánh bộp xuống... Thế đấy. Còn cháu... ái chà, cháu của ta khá lắm... Như vậy là cháu bị nhốt suốt đêm ở trong thuyền phải không?
- Vâng ạ. Ở dưới tấm bạt che thuyền. Cháu bị trói và bị nhét giẻ vào mồm.
- Có sợ không?
- Không ạ. Đánh nhau xong những người khác chăm sóc địch thủ của cháu, còn ông ấy dẫn cháu đến chỗ để thuyền, bảo là dẫn cháu đến với mẹ cháu. Ông ấy nói sẽ cho hai mẹ con cháu trốn đi bằng thuyền. Nhưng đến gần chiếc thuyền, ông ấy trói cháu và không nói gì cả.
- Cháu có biết ông ta không? Có biết tên ông ta không?
- Cháu không biết ạ. Chỉ biết ông ấy hành hạ mẹ cháu và cháu.
- Rồi ta sẽ nói cho cháu rõ về ông ta, cháu Phơrăngxoa của ta. Dù sao cháu không việc gì mà phải sợ ông ta.
- Thế bác không gϊếŧ ông ta chứ?
- Không. Nhưng bác đã làm cho ông ta không còn hại được ai. Rồi cháu sẽ được giải thích rõ tất cả. Nhưng bây giờ chúng ta cần phải mau mau đến với mẹ cháu.
- Ông Xtêpan bảo mẹ cháu đang nghỉ ngơi ở dưới tàu ngầm. Bác đã cứu mẹ cháu. Mẹ cháu cũng nói thế. Mẹ cháu đang đợi cháu hả bác?
- Phải rồi. Đêm hôm ấy mẹ cháu và bác đã nói chuyện với nhau. Bác hứa sẽ tìm được cháu. Bác cảm thấy mẹ cháu rất hài lòng về cháu. Bác Xtêpan cũng thế. Tốt hơn hết chúng ta hãy xuống tàu và chuẩn bị...
Phía tay phải, ở đầu dãy mỏm đá trông như con đê chắn sóng thiên nhiên, tàu “Cái Nút Pha Lê” nổi trên mặt nước yên lặng. Khoảng một tá thủy thủ người Marôc đang cử động ở khắp các chỗ trên boong tàu. Hai người ra giữ chiếc cầu cho bá tước Luy và những người khác lên tàu.
Trong một ngăn ca bin bầy biện như phòng tiếp khách, Vêrôních đang nằm dài trên ghế tựa. Nước da nàng tái, dấu vết của những nỗi đau đớn không sao kể xiết mà nàng phải chịu đựng từ lâu. Nàng có vẻ rất yếu, rất mệt nhọc, nhưng đôi mắt nhòa lệ long lanh vui sướиɠ.
Phơrăngxoa ngã vào cánh tay mẹ. Nàng òa khóc thành tiếng, không nói được một lời.
Vạn Sự Tốt Lành ngồi trên hai chân sau, vẫy hai chân trước, đang nhìn hai mẹ con.
- Mẹ ơi, - Phơrăngxoa nói, - Bá tước Luy đấy mẹ ạ...
Nàng nắm tay bá tước và ôm ông rất lâu trong khi Phơrăngxoa thì thầm:
- Bác ấy cứu mẹ... Bác ấy cứu mẹ con ta...
Bá tước Luy ngắt lời Phơrăngxoa:
- Cháu có muốn làm bác vui lòng không, Phơrăngxoa? Vậy thì đừng cảm ơn bác nhé. Nếu cháu thấy cần phải cảm ơn một người nào đó, hãy cảm ơn người bạn Vạn Sự Tốt Lành của cháu kia. Trông nó không có vẻ gì là vừa đóng một vai trò rất quan trọng trong tấn kịch vừa qua. Vậy mà khi cần phải đương đầu với một con người độc ác đã hành hạ mẹ con cháu thì nó lại tỏ ra xuất quỷ nhập thần, kín đáo, thông minh, khiêm tốn và thầm lặng.
- Bác cũng thế.
- Ồ, bác ấy à. Bác không khiêm tốn cũng chẳng thầm lặng và vì thế bác cảm phục Vạn Sự Tốt Lành. Nào Vạn Sự Tốt Lành hãy đi theo ta và thôi từ nay đừng làm điệu nữa. Nếu đêm nay mày ở đây thì mày sẽ chịu thiệt hại bởi vì người ta sẽ còn khóc hàng tiếng đồng hồ nữa kia, cả mẹ và con...