Phóng tầm mắt nhìn lại, khắp nơi đều có thi thể của yêu thú, rất nhiều đều là thân thể tàn phế, bên ngoài từng căn nhà lầu của trạm phục vụ đều treo đầy máu thịt, vô cùng vô cùng thê thảm.
Dương Đại lại triệu hồi ra mấy vị âm chúng, lẻn vào lòng đất, thăm dò theo các phương hướng bất đồng.
Thiên Bồng Nguyên Soái, Lang Yêu, Cáp Tử Tinh, Lương Tử Tiêu, Điền Bất Trung, Bạch Vĩ lại chịu trách nhiệm bảo hộ hắn, hắn bắt đầu đi đến các khu vực gần đây, liên tục hấp thu hồn phách.
Hắn rất cẩn thận, mỗi lần đều phái âm chúng đi kiểm tra thi thể đó có thật sự tử vong hay không.
Phần lớn yêu thú đều là Tinh quái, tu vi tương đương với Tụ Khí cảnh tầng hai đến tầng tám, Tinh quái giống như Thiên Bồng Nguyên Soái ngược lại là ít thấy.
Dương Đại bốn phía hút hồn, vừa khẩn trương lại hưng phấn.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Ba giờ chiều.
Trên đường lớn, Dương Đại dựa vào một chiếc ô tô bị hỏng nghỉ ngơi, các âm chúng vây quanh hắn.
Tuy rằng choáng váng đầu, nhưng hắn rất hưng phấn.
Hắn một lần hấp thu 172 hồn phách của yêu thú!
Số lượng âm chúng của hắn đã đạt tới 795, khoảng cách đến số lượng 1000 càng ngày càng gần.
Trong khoảng thời gian này, hắn không có gặp phải đám người Chu Oánh Oánh, cũng không biết bọn họ trốn đến nơi đâu, cũng có lẽ bọn họ đã chết.
"Gần đây yêu khí càng ngày càng mỏng manh, xem ra thú triều chưa có trở về." Lương Tử Tiêu nói khẽ.
Dương Đại gật đầu, nói: "Lấy thực lực của chúng ta còn đυ.ng không được thú triều, chúng ta cứ một đường hút hồn như vậy mà quay về Phong Thành."
Lúc này, một vị âm chúng từ lòng đất hiện ra, chính là Liễu Tuấn Kiệt.
Liễu Tuấn Kiệt hưng phấn nói: "Ta phát hiện ra một con yêu thú rất kinh khủng, chủ nhân, có muốn hút hồn phách nó hay không? Ta nghĩ rằng nó là một con yêu quái có thể so với cao thủ Tâm Toàn cảnh!"
Dương Đại không có vui mừng, mà nhíu mày.
Yêu quái có thể so với Tâm Toàn cảnh là hồn phách mà hắn có thể hấp thu đấy sao?
Lương Tử Tiêu hỏi: "Xác định đã chết rồi sao?"
Liễu Tuấn Kiệt gật đầu nói: "Xác định đã chết, bà mẹ nó ta tới gần nó như vậy, nó đều không phản ứng, một chút hô hấp đều không có."
Dương Đại trầm ngâm nói: "Lại nghỉ ngơi thêm một đoạn thời gian đi, ta không xác định các ngươi có thể chiến thắng con yêu quái này hay không."
Tinh quái, Yêu quái, Đại yêu, Yêu Vương. . .
Yêu quái đã có thể nói tiếng người, linh trí sẽ không thể thấp hơn so với nhân loại, đối mặt yêu quái nhất định phải cẩn thận, yêu quái giả chết cũng có khả năng.
"Khẳng định có thể mà, Lương ca, Thiên Bồng Nguyên Soái, Cáp Tử Tinh, Lang Yêu liên thủ cũng đủ gϊếŧ nó, nếu thật sự không được, hơn nữa còn có 700 vị âm chúng, đủ đè chết nó. Chủ nhân, ngài đã hấp thu hồn phách của bốn vị Tụ Khí cảnh tầng chín, lực lượng linh hồn khẳng định tăng lên trên phạm vi lớn, nên tiếp xúc với cảnh giới cao hơn, ngài có thể tiếp tục nghỉ ngơi, trước đó cứ phái Cáp Tử Tinh qua đó xem xét tình huống, xác định nó đã chết lại động thủ lần nữa."
Liễu Tuấn Kiệt cố nén kích động nói, có đại lão Yêu quái tọa trấn, bọn họ liền an toàn hơn.
Dương Đại cảm thấy việc này có thể thực hiện, liền để cho Liễu Tuấn Kiệt mang theo Cáp Tử Tinh tiến đến xem xét tình huống.
Một giờ sau, trạng thái tinh thần của Dương Đại mới khôi phục không ít, ít nhất không có choáng váng đầu như vậy, nhưng tinh thần vẫn còn mệt mỏi, không thể cảm thấy một chút hăng hái nào.
Hắn có thể cảm nhận được phương hướng của Liễu Tuấn Kiệt, cho nên mang theo các âm chúng đi đến.
Thi thể của yêu thú ở vùng này còn có rất nhiều, nhưng hắn tạm thời không muốn hấp thu, mà muốn đi thử hút con yêu quái kia một chút.
Dương Đại rất cẩn thận, triệu hoán Lang Quân, để cho Thương Lang mang theo hơn 300 vị âm chúng đi trước.
Rời đi được một đoạn đường, Dương Đại bỗng nhiên dừng lại.
Theo ánh mắt của hắn nhìn lại, thi thể của một tên nam tử nằm ở trên đường cái, đúng là Quách Vũ đồng đội của hắn, nửa người bị gặm ăn, thi thể còn sót lại nằm tang hoang trên mặt đất, ánh mắt của y trừng lớn, trông cực kỳ kinh hãi.
Dương Đại thở dài một tiếng, tiếp tục đi tới.
Từ sau khi trọng sinh, hắn đã từng gặp qua không ít người tử vong, cho nên cũng sẽ không cãm thấy quá ưu sầu.
Nếu sầu não, không bằng nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, về sau trở thành quốc trụ, cứu vớt thêm nhiều người hơn nữa.
Nửa giờ sau, Dương Đại đi đến khu vực ngoại thành thị trấn Thái Hà, rốt cuộc hắn cũng nhìn thấy các âm chúng, hắn trừng to mắt, ý thức trong thân thể run rẩy.
Chỉ thấy Liễu Tuấn Kiệt đứng trước một con hắc tinh tinh cao tầm một tòa nhà 6 tầng, con hắc tinh này ngồi dựa vào lầu cư dân, tòa lầu bị thân thể của nó ép tới tàn phá, trên l*иg ngực của nó có một miệng vết thương nhìn thấy mà giật mình, dài đến mấy mét, rất sâu, xương cốt đều bị chém đứt, tổn thương đến nội tạng, rõ ràng cho thấy bị kiếm tu sử dụng kiếm khí mạnh mẽ gây thương tích.
Cái con của nợ này không lẽ là KingKong hay sao?
Thân hình lớn như vậy, tất nhiên là Yêu quái, chỉ là. . .
Dương Đại nhìn thấy liền đau đầu, hắn có thể hấp thu được nó không đây?
Không được!
Nhất định phải thử xem!
Dương Đại hít sâu một hơi, nếu kéo không được hồn phách của nó, hắn bỏ qua là được.
Lương Tử Tiêu cũng bị dáng người của hắc tinh tinh làm kinh sợ, tấm tắc kêu kỳ lạ.
"Chủ nhân, mau động thủ đi, vùng này không có yêu thú, cũng không có ai!"
Đợi Dương Đại đến gần, Liễu Tuấn Kiệt hưng phấn nói, Lang Quân đã tản ra, giữ nghiêm các địa phương.
Dương Đại dặn dò: "Nếu như ta hôn mê, các ngươi nghĩ biện pháp giấu ta đi, chờ đến khi ta thức tỉnh! Tất cả mọi người và yêu quái đều phải nghe lời Lương Tử Tiêu!"
Các âm chúng gật đầu, không có ý kiến.
Dương Đại hít sâu một hơi, xoa xoa đôi bàn tay, bắt đầu hút hồn.
. . .
Ở khu vực biên giới thị trấn Thái Hà, nơi đóng quân mới.
Trong một tòa quân trướng, Hồ Lợi đang xem máy vi tính trước mặt, trong màn hình là hình ảnh những yêu quái mà các thí luyện giả trực thuộc cơ quan tình báo đã mạnh mẽ quay chụp lại.
Một tên thí luyện giả vội vàng chạy vào, nói: "Hồ cục, Hùng Liệt quốc trụ đã rời đi!"
Hồ Lợi nhíu mày hỏi: "Y đi đâu vậy?"
Thí luyện giả hồi đáp: "Y muốn đi tru sát Đại yêu thống lĩnh thú triều!"
"Hồ đồ, không phải đã nói rồi sao, thú triều lần này có tới hai con Đại yêu, một con điều khiển lục địa, một con thao túng bầu trời, y đi gϊếŧ con nào?"
"Y nói đều gϊếŧ, như vậy mới có khả năng giải cứu hành tỉnh Hán Tây, nếu không chỉ có một vị quốc trụ như y, bất kể đi chỗ nào, những thành thị của hành tỉnh Hán Tây cũng sẽ không ngừng rơi vào tay giặc."
"Y đã nắm giữ tình báo về hai con đại yêu rồi sao?"
"Ta tự mình nói cho y, y nói rằng đã nhớ kỹ."
"Ài, đã như vậy, vậy cầu nguyện y có thể thành công đi."
Hồ Lợi thở dài nói, tình huống trước mắt quả thật khó giải quyết, thị trấn Thái Hà đã lâm vào hoàn cảnh nửa rơi vào tay giặc, sau khi phòng tuyến của cục chiến đấu không ngừng kéo dài, ngay cả vũ khí nóng đều không thể chống lại, về phần đạn hạt nhân, lực uy hϊếp quá kinh khủng, trước khi di tản đám dân thành thị, Hạ Quốc sẽ không tùy tiện sử dụng.
Hồ Lợi đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: "Bá Vương đâu, tiểu đội tác chiến của hắn trở về rồi sao?"
Hôm qua biết được Dương Đại được an bài đi thủ cầu vượt, hắn xém chút nữa tức chết.
Đây chính là quốc trụ tương lai của Hạ Quốc, cũng không thể chết ở trong chỗ thú triều này.
Thí luyện giả hồi đáp: "Tạm thời vẫn chưa về, nhưng lần lượt đều đang có tiểu đội gấp gáp trở về, có lẽ hắn sẽ trở về sau."
Hồ Lợi khoát tay, thí luyện giả lập tức lui ra.
Hồ Lợi lại bắt đầu hút thuốc, vừa thôn vân thổ vụ, vừa nhìn chằm chằm hai con Đại yêu trong màn hình.
. . .
Không biết qua bao lâu, Dương Đại rốt cuộc tỉnh lại.
Hắn còn chưa mở mắt cũng cảm giác đầu như muốn nứt, trong lòng tràn đầy sợ hãi.
Hấp thu con hắc tinh tinh kia, xém chút nữa hắn sắp tiêu hao đến chết, quá trình cảm ứng hồn phách không khó, nhưng hồn phách quá mức nặng nề, khi kéo đến một nửa, hắn thiếu chút nữa ngất đi, nhưng hắn liên tục miễn cưỡng.
Thật vất vả hút hồn đến một nửa, làm sao có thể bỏ qua?
Cái này tương tự như việc mua cổ phiếu, vừa mới bắt đầu chỉ là muốn thử xem, chỉ cần bắt đầu có chút giảm giá liền bán tháo, nhưng bà mẹ nó lại tăng. . .
Thấy hút hồn có hy vọng thành công, Dương Đại tất nhiên không sẽ bỏ qua.
Hiện tại hắn cũng không rõ ràng mình đã hút hồn thành công hay không, hắn đã không nhớ ra được tình huống lúc đó, tình huống tinh thần thật sự là quá kém, dẫn đến hắn còn không có cách nào cảm ứng được không gian linh hồn, bởi vì đầu hắn thật sự là quá đau nhức, đau nhức đến mức hắn chỉ có thể dùng cụm từ ‘sống không bằng chết’ để hình dung.
Chậm rãi trong hồi lâu, Dương Đại rốt cuộc có thể miễn cưỡng mở mắt.
Giờ phút này, hắn được Lương Tử Tiêu cõng trên lưng, đang tiến lên, hai bên là Thiên Bồng Nguyên Soái và Lang Yêu, tả hữu hộ pháp, hộ giá hộ tống.
"Chủ nhân, ngài rốt cuộc đã tỉnh rồi."
Giọng nói của Lương Tử Tiêu truyền đến, trong giọng nói khó nén một tia hưng phấn.
Dương Đại hữu khí vô lực hỏi: "Ta đã thành công hay chưa?"