"Như vậy xem ra, thiên phú của chủ nhân quả thật thích hợp với chiến trường."
Thương Lang cảm khái nói. Đám âm chúng ở bên cạnh cũng gật đầu, lập tức tán thưởng.
Liễu Tuấn Kiệt hưng phấn nói: "Thú triều lần này đạt tới số lượng ngàn vạn, nếu như hấp thu toàn bộ, chủ nhân chẳng phải là sẽ quét ngang Thâm Vực sao?"
Đám âm chúng vừa nghe thấy vậy đều vì đó mà mặc sức tưởng tượng.
Dương Đại vừa hút xong một hồn phách, không nhịn được đả kích bọn họ, nói: "Đừng suy nghĩ nữa, số lượng âm chúng mặc dù vô hạn, nhưng hút hồn cũng cần có tiêu hao. Cho dù ngàn vạn yêu thú nằm đấy để cho ta hút thì ta cũng cần thời gian rất lâu mới có khả năng hút xong. Hơn nữa, tốc độ thi thể hư thối cũng không chậm, một khi hư thối, linh hồn sẽ quy thiên."
Thạch Long cười nói: "Từ từ sẽ đến, tu tiên vốn là một con đường cần có thời gian."
Đầu Dương Đại đã có chút choáng váng, không dám lại tiếp tục hút tiếp nữa. Dẫu sao tiếp theo còn phải tham dự chiến đấu.
Phía trước cũng có không ít thi thể yêu thú, nhưng hắn chỉ có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian rồi mới hấp thu tiếp.
"Bạch Vĩ và Trình Ngạ Quỷ, các ngươi đi lên phía trước nhìn xem, đuổi theo đồng đội của ta, nếu như có tình huống gì lập tức trở về nói cho ta biết."
Dương Đại căn dặn, hai vị âm chúng lập tức hành động.
Dương Đại nhìn xung quanh một chút, vẫn luôn cảm thấy không an toàn. Hắn lại triệu hồi ra 50 vị âm chúng, tất cả đều là binh sĩ Lang Quân, do Thương Lang dẫn dắt, phân tán ra xung quanh để tránh cho có yêu thú đột nhiên từ phía dưới cầu vượt bò lên, tập kích bọn họ.
Về phần bầu trời, Dương Đại để cho Cáp Tử Tinh nhìn chằm chằm. Hắn không dám để cho Cáp Tử Tinh bay lên không, miễn cho bị cao thủ Tâm Toàn cảnh đánh thành mảnh vụn.
Dương Đại cứ như vậy nghỉ ngơi một chút, lại hút hồn một hồi.
Trời dần dần tối.
Chờ Dương Đại mang theo đám âm chúng đi đến trước mặt đám người Chu Oánh Oánh. Hắn thở dài một hơi, ngay tại chỗ đả tọa nghỉ ngơi.
Nhìn qua hơn 10 vị âm chúng vây quanh Dương Đại, đám thí luyện giả Trương Hàm lại thở dài một hơi. Không thể không nói, nhiều quỷ hồn như vậy quả thật rất có cảm giác an toàn.
Chu Oánh Oánh đi tới, hỏi: "Hút hồn đối với thể lực của ngươi tiêu hao rất lớn sao?"
Dương Đại nghe ra ý tứ ngoài lời nàng, trả lời; "Yên tâm đi, cho dù ta hôn mê, âm chúng của ta cũng sẽ không tan biến, nhất định phải do ta thu hồi. Thiên phú này của ta nếu không có tiêu hao, ngươi cảm thấy hợp lý sao?"
Lông mày của Chu Oánh Oánh giãn ra, cười nói: "Thu hoạch như thế nào?"
Dương Đại nói: "Cũng không tệ lắm, thu mười mấy cái hồn phách. Nếu âm chúng bị diệt, ta có thể bổ sung vào, một mực bảo trì đủ 100 âm chúng."
Há lại chỉ có mười mấy cái hồn phách như vậy!
Ở trên cầu vượt này hắn tổng cộng hấp thu 107 hồn phách của yêu thú!
Tổng số âm chúng của hắn đã đạt tới 616 vị!
"Đúng vậy, ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi. Tối nay cho âm chúng của ngươi canh gác, ngươi có thể ngủ một giấc. Bờ sông phía dưới cầu vượt cũng có tiểu đội thí luyện giả thủ hộ, không cần lo lắng."
Dặn dò vài câu, Chu Oánh Oánh liền quay người rời đi. Nàng đi đến phía trước nhất, ngồi trên mui của một chiếc ô tô bị hỏng động cơ.
Bốn người Trương Hàm phân tán ở hai bên cầu vượt, cảnh giác phía dưới.
Phía trước cầu vượt kéo dài đến giữa hai ngọn núi, cây cối trên núi ở dưới bóng đêm lộ ra cực kỳ đáng sợ. Không thể không nói, bầu không khí nơi đây rất dọa người.
Dương Đại thu hồi ánh mắt. Hắn tựa ở bên người Thiên Bồng Nguyên Soái, chẳng khác nào đang nằm trên ghế sa lon vô cùng thoải mái.
Cáp Tử Tinh nằm rạp xuống trên mặt đất, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm. Những âm chúng khác cũng không phớt lờ. Mấy ngày trước, Dương Đại đã nói rõ cho bọn họ biết sự khủng bố của Thú triều lần này, để cho bọn họ sớm làm chuẩn bị.
Đêm càng ngày càng khuya, không thấy ánh trăng, mây đen giăng đầy.
Thời gian đã đến nửa đêm.
Bốn người Trương Hàm bắt đầu thay phiên canh gác, Chu Oánh Oánh như trước một thân một mình ngồi ở phía trước.
Dương Đại được nghỉ ngơi tốt, tinh khí thần khôi phục.
"A —— "
Một tiếng kêu thảm thiết từ bên trái truyền đến, làm cho mọi người kinh hãi nhao nhao chạy đến bên trái cầu vượt, cúi đầu nhìn lại.
Chỉ thấy mặt sông đang sôi trào, bọt nước văng tung tóe khắp nơi, mơ hồ có thể nhìn thấy một cánh tay đang điên cuồng vùng vẫy. Đó là thí luyện giả, không biết bị thứ gì kéo vào trong nước.
"Trở về, bảo vệ tốt vị trí của mình!"
Thanh âm của Chu Oánh Oánh truyền đến, bốn người Trương Hàm sợ tới mức vội vàng trở về, Dương Đại cũng lui về.
Dương Đại vừa đi vừa nhìn Cáp Tử Tinh. Hắn có thể tiến hành tâm linh cảm ứng cùng âm chúng. Cáp Tử Tinh lập tức hiểu rõ ý của hắn, vỗ cánh bay lên, dấy lên gió lớn, trong chớp mắt đã lao xuống phía mặt sông.
Chu Oánh Oánh nhíu mày, nhưng cũng không nói gì thêm.
Không bao lâu, Cáp Tử Tinh trở về. Nó thành công cứu tên thí luyện giả kia, đưa gã đến bên cạnh đồng bạn.
Cáp Tử Tinh rơi xuống trước mặt Dương Đại. Dương Đại chú ý tới trên người nó có không ít vết thương đang nhanh chóng khép lại.
Có năng lực đặc thù của âm chúng, Dương Đại cũng không đau lòng nó.
Sự việc xen giữa này khiến cho Dương Đại cảm nhận được Thú triều sắp đến.
Thời gian tiếp tục trôi qua.
Đại khái khoảng 3-4 giờ, mặt phía sau núi ở phương xa truyền đến tiếng thú vật gào to liên tiếp, để cho ban đêm yên tĩnh lập tức trở nên ồn ào, cầu vượt thậm chí bắt đầu hơi rung rung.
HƯU...U...U! HƯU...U...U! HƯU...U...U...
Từng tiếng xé gió lướt qua từ đỉnh đầu Dương Đại. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mười mấy tên thí luyện giả sánh đôi ngự kiếm bay đi, tốc độ rất nhanh.
Dương Đại đứng dậy, hắn hít sâu một hơi, hiểu rõ Thú triều chuẩn bị tiến đến.
Quách Vũ không nhịn được hỏi: "Chu đội, cây cầu kia của chúng ta thật không phải là phương hướng chính mà Thú triều muốn tiến công đấy chứ?"
Chu Oánh Oánh trừng mắt liếc y một cái, nói: "Bất kể có phải hay không đều phải tử thủ!"
Tử thủ!
Trương Hàm, Khâu Phong và Doãn Tiểu Đình thay đổi sắc mặt. Bọn họ đã không phải lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ, biết được ý tứ của từ tử thủ.
Chu Oánh Oánh nói: "Đẳng cấp của Thú triều lần này đang không ngừng nâng cao. Số liệu của cơ quan tình báo không ngừng được đổi mới, khả năng siêu việt lần Thú triều cấp diệt tỉnh của ba năm trước đây. Nhân khẩu của hành tỉnh Hán Tây quá nhiều, cho dù toàn bộ rút lui khỏi cũng cần có thời gian. Không chỉ là chúng ta, tiểu đội tác chiến chỗ khác đều bị truyền đạt mệnh lệnh tử thủ."
Sắc mặt của bốn vị thí luyện giả khó coi, nhưng cũng không phản bác, bọn họ đã không có đường lui.
Đúng lúc này, chỗ rẽ của cầu vượt bỗng nhiên xuất hiện một con yêu thú có dáng người khổng lồ. Khoảng cách quá xa nên Dương Đại không thấy rõ đó là loại yêu thú gì, thế nhưng đôi mắt tản ra lục quang sự là đáng sợ.
"Chuẩn bị chiến đấu!"
Chu Oánh Oánh quát to, nàng trước tiên tiến lên hai bước.
Yêu thú ngoài ngàn mét chợt vọt về phía bọn họ. Sau khi nó từ giữa hai ngọn núi chạy đến, đám người Dương Đại nhờ vào thị lực của tu tiên giả vượt xa người thường mới miễn cưỡng thấy rõ diện mục thật của nó. Đó là một con Lang Yêu, thoạt nhìn còn lớn hơn một vòng so với xe buýt.
Nhìn thấy hình thể của Lang Yêu, sắc mặt của Chu Oánh Oánh lập tức âm trầm.
Hình thể như thế tuyệt đối không phải là Tinh quái tầm thường.
"Ngao ô o o o —— "
Lang Yêu gầm thét vọt tới, thế không thể đỡ. Dương Đại thậm chí cảm giác được cầu vượt đang hơi hơi rung động.
Chu Oánh Oánh giơ đao lên, bốn người Trương Hàm nắm chặt pháp khí, tất cả đều đang phát run. Chủ yếu là vì hình thể của con Lang Yêu kia thật sự là quá lớn. Trước kia ở Thâm Vực, ở dã ngoại, nhìn thấy loại yêu thú có hình thể như vậy, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là trốn.
Lang Yêu càng ngày càng gần.
500 mét!
400 mét!
200 mét!
100 mét!
Chu Oánh Oánh vác đao xông về phía trước, làm việc nghĩa không chùn bước. Đúng lúc này, nàng cảm giác được một cơn gió từ bên cạnh nàng lướt qua. Nàng liếc mắt nhìn sang, ánh mắt không khỏi trừng lớn. Chỉ thấy Thiên Bồng Nguyên Soái lấy tốc độ nhanh hơn nàng phóng tới.
Hình thể của Thiên Bồng Nguyên Soái cũng không kém hơn Lang Yêu. Lúc trước biểu hiện rất ôn hòa khiến người ta không để ý đến sự hung tàn của nó. Hiện tại nó xông lên, khí thế kia cực kỳ đáng sợ.
Mây đen trên bầu trời đã tản ra, trăng sáng lại xuất hiện.
Dưới ánh trăng sáng, trên mặt sông.
Một heo một sói nhảy lên ở phía trên cầu vượt, đυ.ng vào nhau trên không trung.