Sáng sớm, trên một con đường cao tốc ở hành tỉnh Hán Tây, một chiếc ô tô sáu chỗ màu đen đang chạy nhanh, mặt trời ở sau ngọn núi phía xa từ từ bay lên, thiên địa có vẻ hơi u ám, bầu trời tươi sáng còn chưa đến.
Trong xe, Dương Đại ngồi ở ghế sau, vừa nói chuyện phiếm với lái xe, vừa vuốt vuốt giấy chứng nhận trong tay.
Họ tên: Dương Đại
Giới tính: Nam
Tu vi: Tụ Khí cảnh tầng bốn
Thâm Vực ID: Bá Vương Bất Quá Giang
Đẳng cấp quyền hạn: Cấp độ SS
Đẳng cấp bảo hộ: Cấp độ SS
Đơn vị lệ thuộc: Cơ quan tình báo hành tỉnh Hán Tây
...
Giấy chứng nhận này đã được Hồ Lợi suốt đêm làm ra. Ở bên trong Hạ Quốc, dựa vào giấy chứng nhận này, Dương Đại muốn đi chỗ nào đều có thể đi, còn có thể thu được phương tiện với bảo hộ ở mức độ khác nhau.
Dương Đại ném giấy chứng nhận vào trong túi trữ vật, túi trữ vật đặt ở trong túi quần của hắn, không nặng một chút nào.
Tài xế vừa lái xe, vừa phát hình của đài phát thanh hành tỉnh Hán Tây, đang thông báo tình hình Thú triều ở tiền tuyến.
"Sáng sớm hôm nay, 5 giờ 47 phút, trạm thu phí ngoài thành phố Cao Cốc đã gặp phải đợt Thú triều thứ nhất tập kích. Thống kê trong Thú triều lần này có 3720 con yêu thú đã bị thí luyện giả tiêu diệt..."
Cuộc chiến đấu với Thú triều đã bắt đầu!
Trước mắt xem ra, năng lực tác chiến của nhân loại vẫn là rất mạnh.
Trái tim của Dương Đại hơi bình tĩnh lại một chút.
Phanh!
Một tiếng nổ mạnh từ phía trước truyền đến, tài xế lập tức phanh xe gấp. Dương Đại ngồi rất ổn, thân thể không bị đập về phía trước.
Dương Đại nhìn về phía trước, một con chim yêu khổng lồ đập xuống trước mặt, đập sập mặt đường nhựa của đường cao tốc, máu tươi vẩy ra. Trên thân nó phủ một lớp lông vũ dài màu trắng, phần lớn đã bị máu tươi nhuộm đỏ, tạm thời không thấy rõ là chủng loại chim cầm gì.
"Mẹ kiếp! Vừa rồi nếu lái nhanh một chút, khả năng đã bị súc sinh này đập chết!"
Tài xế chửi thề một câu, đồng thời bắt đầu điều khiển ô tô đi vòng qua.
Lúc đi ngang qua con chim yêu, ánh mắt Dương Đại sáng lên, nói: "Thả ta xuống đây đi."
Con chim yêu này rõ ràng đã chết, đầu đều bị đập nát một nửa.
Lái xe biết rõ thân phận của Dương Đại nên vội vàng dừng lại, y căng thẳng hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Dương Đại cũng không giấu giếm, nói: "Thiên phú Thâm Vực của ta là hút hồn, hồn phách của yêu thú cũng có thể hấp thu. Thú triều lần này ta sẽ tham chiến, có thể tăng cường thực lực thì sẽ tận lực tăng cường."
Hắn đẩy cửa xe ra, sau đó thả Điền Bất Trung, Thạch Long, Bạch Vĩ và Trình Ngạ Quỷ ra.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại, bầu trời không có chim cầm, ngược lại là có một người ngự kiếm phi hành, quanh quẩn ở vùng này. Đoán chừng con chim yêu này chính là bị người nọ gϊếŧ chết.
Dương Đại bất chấp nhiều như vậy, trước hết để cho Điền Bất Trung đi kiểm tra tình hình của chim yêu, lại dặn dò ba người Bạch Vĩ một khi hắn hôn mê lập tức đưa hắn lên trên xe.
Điền Bất Trung trở về, nói: "Đã chết hoàn toàn."
Dương Đại lập tức trở nên hưng phấn. Hắn lập tức tiến lên, hai tay không ngừng chắp lại, âm thầm cầu nguyện, hi vọng hồn phách của nó vẫn còn.
Hắn giơ tay phải lên, bắt đầu hút hồn từ cái đầu kinh hãi thê thảm của con chim yêu kia.
Cảm giác đau đớn quen thuộc truyền đến, ngược lại để cho hắn vui mừng.
Có hồn phách!
Có thể làm cho hắn đau nhức, nói rõ con chim yêu này không đơn giản!
Dương Đại vừa hút hồn, vừa âm thầm so sánh. So với Thiên Bồng Nguyên Soái, cảm giác đau đớn vẫn yếu hơn một chút, nhưng cũng không nhỏ yếu hơn bao nhiêu.
Cũng đúng, chim yêu có thể bay vào trong cảnh nội của hành tỉnh Hán Tây tuyệt không phải hạng chim bình thường.
Rất nhanh, Dương Đại đã hút được hồn phách của chim yêu ra. Vậy mà là một con chim bồ câu trắng. Nhìn thi thể của nó còn lớn hơn so với cái ô tô, rất khó có thể tưởng tượng được nó là do bồ câu tiến hóa mà thành.
Một bóng người từ trên trời giáng xuống, chân đạp phi kiếm, lơ lửng giữa bầu trời. Y mặc một bộ tây phục, tóc tai hơi bù xù, thoạt nhìn khuôn mặt mới khoảng ba mươi tuổi. Y nhíu mày nhìn chằm chằm Dương Đại hỏi: "Tiểu tử, ngươi đang làm gì đó?"
Tay phải của Dương Đại đang hút hồn, tay trái móc ra giấy chứng nhận, nói: "Ta chỉ hút hồn phách của nó, tuyệt đối không động đến thi thể."
Thi thể của yêu thú rất trân quý, có thể luyện chế đan dược, có thể luyện chế pháp khí, cho nên thí luyện giả thường thường sẽ thu thập chiến lợi phẩm của mình.
Thu thập tài liệu trân quý trên thi thể yêu thú như thế nào cũng là kỹ thuật sống, cũng không thể vác cả thi thể cũng đi theo. Điều này cần Dương Đại lên đại học mới học được.
Nam tử tóc bù xù nhìn thấy cấp độ SS trên giấy chứng nhận thì biến sắc, vội vàng nói: "Ngươi tiếp tục đi, ta giúp ngươi trông coi."
Ánh mắt của y liếc về phía bốn người Điền Bất Trung, âm thầm kinh hãi. bốn cái cái tên này đều tản ra lục quang, cho thấy rõ ràng là hồn thể.
Thiên phú Thâm Vực của tiểu tử này có liên quan đến hồn phách sao?
Y dầu gì cũng đã trở thành thí luyện giả vài năm rồi, thiên phú cùng loại cũng không phải là chưa từng gặp qua.
Cứ như vậy, Dương Đại bỏ ra hai phút đã hút hồn thành công. Lần này hắn không bị té xỉu, chỉ là đầu có chút choáng váng.
Sau khi tạm biệt nam tử tóc bù xù, Dương Đại trở lại trên xe, tiếp tục xuất phát.
Tài xế hưng phấn hỏi: "Bá Vương, phải chăng hút hồn phách của chim yêu thì ngươi có thể triệu hoán nó?"
Vừa rồi y cũng chú ý tới bốn người Điền Bất Trung, cho nên liên hệ cùng một chỗ suy đoán ra.
Dương Đại gật đầu cười.
"Lợi hại nha, ngươi có thể triệu hoán mấy tên?"
"Mười tên đi."
"Khủng bố, không hổ là thiên phú cấp độ SS!"
"Cũng đừng nói ra ngoài nhé."
"Yên tâm đi, ta dầu gì cũng là người của cơ quan tình báo, biết rõ phải giữ bí mật."
Hai người cứ như vậy câu được câu không nói chuyện phiếm.
Dương Đại nhiệt huyết trong lòng.
Hắn đột nhiên cảm thấy Thú triều lần này cũng không phải chỉ là nguy cơ, cũng có thể là cơ duyên!
Tiền tuyến tất nhiên có rất nhiều thi thể yêu thú, quy mô Thú triều lần này rất khổng lồ, yêu thú ít nhất phải đến mấy trăm vạn, thậm chí hơn 1000 vạn. Hắn tùy tiện đi hấp thu một bộ phận đã đủ để xây dựng một đại quân hồn phách của yêu thú.
Dương Đại bắt đầu chờ mong lần tiếp theo lại tiếp tục đυ.ng phải thi thể của yêu thú, đáng tiếc hắn thất vọng rồi.
Nếu yêu thú có thể tùy tiện đi vào bên trong hành tỉnh Hán Tây chứng tỏ đã rất nguy cấp. Nói rõ phòng tuyến thí luyện giả đã thành tổ ong, vừa rồi chim yêu kia chỉ là cá lọt lưới, còn bị kịp thời tru sát.
Giữa trưa, lái xe đưa Dương Đại đến cửa tiểu khu, phụ mẫu với đệ đệ muội muội đã chờ đợi ở đó từ trước.
Dương Đại tạm biệt với lái xe, tiếp đó đi về phía người nhà.
Nhìn thấy phụ mẫu, Dương Đại vẫn là rất cao hứng, chỉ là nhìn thấy đệ đệ muội muội, trong lòng của hắn rất không được tự nhiên. Chủ yếu là vì kiếp trước căn bản không có bọn họ, sau khi sống lại không ngờ có thêm đệ đệ muội muội vốn không nên tồn tại, đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy quỷ dị.
"Nơi này là thế giới song song... Thế giới song song..."
Dương Đại tự thôi miên chính mình ở trong lòng.
Người một nhà vô cùng náo nhiệt về nhà. Tiểu Siêu cùng tiểu Dương Diễm còn chủ động dắt tay của hắn, rất thân cận, khiến cho cảm giác lúng túng trong lòng hắn cũng tan thành mây khói.
Dương Đại lần đầu tiên quay về nhà mới. Không thể không nói, cái tiểu khu này không tồi, biệt thự đều là tòa nhà độc lập, có chứa đình viện, tiểu khu còn nguyên bộ các loại công trình, bể bơi đều có, đoán chừng hộ gia đình đều là người giàu có.
Sau khi về nhà, Dương Đại trò chuyện vài câu với mọi người trong nhà, sau đó lập tức trở lại gian phòng, tiến vào Thâm Vực.
Vẫn như cũ là cái hồ nước kia, Dương Đại thả toàn bộ âm chúng ra để cho bọn họ tự mình tu luyện, sau đó lại triệu hoán hồn phách của chim bồ câu trắng.
Một con chim khổng lồ có cánh rộng ba trượng xuất hiện ở trước mặt Dương Đại, chính là con chim bồ câu trắng lúc trước.
Thiên Bồng Nguyên Soái với Lương Tử Tiêu lập tức chuyển ánh mắt đến nơi đây.
"Sau này ngươi gọi là Cáp Tử Tinh đi. Lương Tử Tiêu, tới đây so tài với nó một phen, thử xem thực lực của nó."
Dương Đại căn dặn. Đã có Cáp Tử Tinh, hắn tương đương với đã thu phục được chiếc máy bay thứ nhất dành riêng cho mình, đồng dạng cũng là đơn vị tác chiến trên không trung.
Những âm chúng khác cũng đưa đến ánh mắt tò mò.
Dương Đại lại căn dặn mười vị âm chúng đi đến núi rừng gần đó đi dạo, dò xét tình huống, tránh cho lần nữa xuất hiện tình hình bị người gặp được. Đương nhiên, nếu gặp phải thi thể vừa mới chết thì lại càng tốt hơn.
Sau một phen chiến đấu, Lương Tử Tiêu với Cáp Tử Tinh chiến ngang tay, chủ yếu là Cáp Tử Tinh biết bay, nếu như không nổ nát nó, căn bản không thể đánh chết nó. So tài mà thôi, dĩ nhiên sẽ không liều mạng như thế.
"Chúc mừng chủ nhân, tu vi của Cáp Tử Tinh cũng tương đương với Tụ Khí cảnh tầng chín, cách thành yêu quái đã rất gần. Lực lượng, thân thể mặc dù không bằng Thiên Bồng Nguyên Soái, nhưng tốc độ của nó rất nhanh, không phải Tâm Toàn cảnh cao thủ không thể đuổi kịp nó." Lương Tử Tiêu cười nói, trong lòng tự ngạo ở đây tiêu tán.
Lúc này mới bao lâu, trong số âm chúng của Dương Đại đã xuất hiện hai vị có lực chiến đấu không kém hơn y.