Chương 1: Cấp Ss Thiên Phú

- Dương Đại, phải đuổi theo ta ngươi mới có thể sống sót!

Nhìn thiếu nữ hoa quý đang khích lệ chính mình, Dương Đại ngơ ngác.

Tiểu tỷ tỷ, ngươi là ai?

Dương Đại không khỏi nhìn khắp chung quanh, đây là giảng đường một trường cấp 3, hơn năm mươi người mặc đồng phục học sinh đang xếp hàng ở chính giữa hai dãy bàn, bên cạnh bảng đen có treo một cái lịch ngày, viết thời gian đếm ngược còn lại trước kỳ thi đại học, còn lại ba mươi sáu ngày.

Hắn không khỏi nhìn về phía thân thể mình, gầy hơn, trên người cũng mặc đồng phục.

Đầu óc hắn lại loạn thành một đống hồ nhão.

Hắn đang nằm mơ sao?

Tối hôm qua, hắn làm việc quá mệt mỏi, về nhà lướt TikTok, lướt tới một nội dung, hắn lại mơ mộng chính mình có thể trở lại thời học sinh. Bỗng nhiên hắn bừng tỉnh tiếp tục lướt video ngắn, kết quả hôm sau thức dậy, hắn thật sự trùng sinh rồi?

Cái này...

Quá sung sướиɠ đi!

Dương Đại véo mình một cái, rất đau, khiến hắn càng thêm hưng phấn.

Hắn dần dần nhận ra bạn học chung quanh, hẳn mình không xuyên qua mà là trùng sinh, nhưng hắn không nhớ rõ thời cấp 3 hắn từng theo đuổi ai!

Vị thiếu nữ hoa quý phía trước cũng chưa từng xuất hiện trong trí nhớ của hắn. Quan sát một hồi, hắn cảm thấy nơi này là thế giới song song, bởi vì có không ít bạn học hắn vốn không quen biết.

Chờ chút!

Không thích hợp!

- Ông trời phù hộ, ta nhất định phải rút được thiên phú cấp B!

- Thiên phú cấp B? Ngươi rút được cấp D đã không tệ rồi!

- Ta chỉ muốn sống sót...

- Nghe nói tháng trước tỉ lệ người mới sống sót ở 【 Thâm Vực 】 không đến sáu mươi phần trăm.

- Nói cách khác lớp chúng ta phải chết hai mươi đồng học?

- Nói hươu nói vượn, im miệng!

...

Nghe đồng học chung quanh thảo luận, Dương Đại hoang mang, Thâm Vực là thứ đồ gì?

Thời cấp ba, hắn chưa từng nghe nói tới chuyện này.

Hắn bỗng trừng to mắt, bởi có một nam sinh mới đứng trước bục giảng đột nhiên biến mất, thật sự là đột nhiên tan biến, hắn tuyệt đối không nhìn lầm.

Hắn thấy trên giảng đài có một tảng đá màu tím, lớn chừng quả bóng rổ, phía sau bục giảng thì có ba lão sư đang đứng, vẻ mặt đều hết sức nghiêm túc. Cả lão sư và các bạn học đều không thấy kỳ lạ vì nam sinh kia đột nhiên tan biến.

Dương Đại nhịn không được kéo thiếu nữ hoa quý trước mắt lại, hỏi: - Sao hắn lại biến mất?

Thiếu nữ hoa quý quay đầu, nàng có làn da tuyết trắng, con mắt rất lớn, lông mi rất dài, đầu cột tóc đuôi ngựa, nếu bình tĩnh xem xét nàng tuyệt đối có thể tính là giáo hoa, thế nhưng hiện tại Dương Đại đang hoảng hốt hết sức, không rảnh quan tâm nhan sắc của đối phương, chỉ muốn tranh thủ thời gian làm rõ tình huống trước mắt.



- Đương nhiên là tới Thâm Vực, Dương Đại, sợ hãi cũng vô dụng, bình tĩnh lại, đến Thâm Vực rồi ngươi phải nghĩ biện pháp sống sót, chỉ cần không làm loạn, tỷ lệ sống sót vẫn rất lớn. Thiếu nữ hoa quý cau mày nói, vẻ mặt lo lắng.

Dương Đại yếu ớt hỏi: - Thâm Vực là cái gì?

- Thâm Vực là Thâm Vực nha, ngươi giả vờ cái gì?

- Khụ khụ, ngươi giới thiệu cho ta một chút đi, coi như cổ vũ ta, tốt xấu gì ta cũng từng theo đuổi ngươi.

- Ngươi chưa tưng theo đuổi, chẳng qua có đồng học nói ngươi thầm mến ta.

- Mau nói, sắp đến chúng ta!

Dương Đại thở gấp nói, xú nha đầu, lúc này còn dong dài.

Thiếu nữ hoa quý bất đắc dĩ, không thể không giới thiệu Thâm Vực.

Thâm Vực chính là thế giới thứ hai hiện tại, nhân loại tiến vào Thâm Vực , có thể thu hoạch được lực lượng siêu phàm, từ đó đối phó tai hoạ cùng với yêu ma trong hiện thực. Bắt đầu từ ba năm trước đây, tất cả học sinh cấp ba trên cả nước đều bị cứng rắn đẩy vào Thâm Vực, học sinh có thiên phú tốt có khả năng trở thành tu tiên giả, địa vị xã hội tăng cao, thiên phú bình thường thì tiếp tục tiến hành thi đại học, vẫn sẽ sống cuộc sống của người bình thường, mà điều kiện tiên quyết để thực hiện hết thảy biến hóa này là sống sót rời khỏi Thâm Vực.

Yêu ma?

Tận thế?

Dương Đại nhíu mày, thiếu nữ hoa quý chỉ giới thiệu đơn giản một chút, rõ ràng nàng cũng rất căng thẳng cho nên nói rất nhanh.

Giữa thiếu nữ hoa quý và bục giảng chỉ còn cách một đệ tử.

Dương Đại nhìn về phía cửa phòng học, trước sau cửa đều có hai lão sư trung niên khôi ngô trấn giữ, trốn là tuyệt đối không thể trốn được, đến mức nhảy cửa sổ, Dương Đại liếc qua, xem ra nơi này cũng không phải lầu một.

- Nếu thế giới song song này đã nguy hiểm như thế, trốn tránh chắc chắn không được, đời trước thường thường xoàng xĩnh, khó khăn lắm mới có thể trùng sinh, làm lại một lần nữa?

Dương Đại hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên kiên định.

Hắn cảm thấy rất hứng thú với lực lượng siêu nhiên – Thứ chỉ tồn tại trong tiểu thuyết. Mặc dù thiếu nữ hoa quý không nói nhiều nhưng hắn hiểu rõ một điều, ở thế giới này, địa vị xã hội của một người được quyết định bởi thành tựu của hắn ở Thâm Vực.

Dương Đại còn muốn hỏi thiếu nữ hoa quý thêm vài câu, kết quả đã đến phiên nàng. Chỉ thấy nàng nâng hai tay lên, sau đó đặt lên tử thạch thần bí trên bục giảng.

- Các bạn học, tiến vào Thâm Vực đừng hốt hoảng, nhớ kỹ một điều, ở bên trong gặp phải bất kỳ người nào cũng phải cẩn thận, gặp được quỷ quái, yêu thú, có thể trốn thì trốn!

Một nam tử trung niên đang đứng đối diện thiếu nữ hoa quý mở miệng nói, hắn ta đúng là lão sư trung niên điển hình, tóc thưa thớt.

Dương Đại nhớ kỹ đối phương, chủ nhiệm lớp của hắn thời cấp ba, họ Tào, bị đám nam sinh bọn hắn gọi thân thiết là giấy nhắn tin.

Lời khuyên của Tào lão sư cũng không thể hấp dẫn các bạn học đang hốt hoảng, nhưng Dương Đại lại nhớ kỹ.

Hắn không kịp điều tra càng nhiều tin tức hơn, cho nên nhất định phải nhớ kỹ lời khuyên bảo của lão sư.

Đột nhiên thiếu nữ hoa quý tan biến, Dương Đại không thể không tiến lên trước một bước, hắn lấy hết dũng khí nâng hai tay lên, đặt lên tử thạch.

Có chút nóng!

Nhưng hắn không buông tay.

Ba lão sư đang đứng sau bục giảng cũng không dặn dò gì Dương Đại, hắn chỉ có thể căng thẳng chờ đợi. Bỗng nhiên có một luồng lực hút mạnh mẽ kéo hai tay hắn, tiếp sau đó hắn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.

Rất nhanh, hai chân Dương Đại rơi xuống đất, rơi xuống hết sức ổn, cũng không bị ngã sấp xuống.



Hắn mở to mắt, tầm mắt bắt đầu khôi phục, đập vào trong mắt là một mảnh rừng núi trong đêm tối, cây cối không tính là quá kề sát nhau. Hắn đứng giữa sườn núi đưa mắt nhìn xung quanh, bốn phương tám hướng đều là núi non trùng điệp chập chùng.

Dương Đại sửng sốt.

Hắn vô thức kiểm tra thân thể của chính mình.

【 Ngươi thành công tiến vào 《 Thâm Vực 》, sống đến hừng đông, có thể trở lại thế giới cũ của ngươi 】

【 Xin ngươi tự đặt tên cho mình ở 《 Thâm Vực 》 】

Dương Đại thấy hai hàng nhắc nhở trước mắt, cảm thấy có điểm giống võng du.

Hắn không lưỡng lự nhiều, thầm nghĩ đến: - Dương Đại.

【 Tên bị trùng, xin mời đặt một tên khác 】

Tên thật không được?

Vậy thì lấy nickname đi!

Dương Đại yên lặng nghĩ: - Hoành Tảo Thiên Quân!

【 Tên bị trùng, xin mời đặt một tên khác 】

- Bá Vương Bất Quá Giang!

【 Lấy tên thành công 】

【 Có muốn bắt đầu rút thiên phú Thâm Vực không 】

Dương Đại nhớ kỹ thứ các bạn học thảo luận nhiều nhất chính là thiên phú, rõ ràng thiên phú rất trọng yếu, quyết định điểm xuất phát của mình tại Thâm Vực.

Rút!

【 Chúc mừng ngươi rút được thiên phú cấp C —— Cường Hóa Tốc Độ Ⅱ 】

【 Cường Hóa Tốc Độ Ⅱ: Thiên phú cấp C, mỗi lần đột phá, tốc độ sẽ được tăng lên gấp hai 】

Mới C?

Dương Đại nhíu mày, hắn nhớ kỹ có một đồng học muốn rút được thiên phú cấp B, nói cách khác, cấp C không thể tính là quá trâu bò.

【 Kiểm trắc thấy ngươi có dấu vết luân hồi hai đời, có thể rút lấy thiên phú Thâm Vực thêm lần nữa, có muốn rút lần nữa hay không 】

Dương Đại trừng to mắt.

Thâm Vực có thể kiểm trắc được hắn trùng sinh?

Chẳng lẽ chuyện hắn trùng sinh có liên quan tới Thâm Vực?

【 Chúc mừng thí luyện giả Hạ Quốc khu Chiến Hổ thu hoạch được thiên phú cấp A 】

【 Chúc mừng thí luyện giả Hạ Quốc khu Chu Hành Mã thu hoạch được thiên phú cấp S 】

...