Chương 24

Edit: Packha03

Bên ngoài biệt thự, hai chiếc xe ô tô dừng ngay lối đi vào.

Khoảng cách giữa chiếc xe thể thao và xe màu đen chỉ cách nhau một khoảng, khó khăn lắm mới chứa nổi một người.

Quý Hạo cử động chân mình có chút mềm nhũn, nghe thấy tiếng biểu cảm khϊếp sợ nhìn về phía cô, "Chị điên à!"

Quý Thanh Vãn nghe giọng nói của hắn ta có chút run rẩy, cười một tiếng, đang định nói chuyện.

Cửa phía sau xe thể thao bỗng nhiên được người mở ra, Quý Thanh Vãn nghiêng đầu nhìn lại, nhíu mi.

Quý Thiện Lâm bước xuống xe, quét mắt nhìn Quý Hạo ở một bên, đuôi lông mày khẽ nhíu chặt lại, "Lại định nháo chuyện gì?"

Những lời này rõ ràng là hỏi Quý Thanh Vãn.

Bên môi Quý Thanh Vãn mang theo ý cười trào phúng, "Quý tổng sao lại hạ mình ngồi trên chiếc xe thể thao này như vậy?"

Vừa rồi một màn đột nhiên xe chạy đến, Quý Thanh Vãn ngồi ghế sau tự nhiên cũng thấy được, nhớ tới ý đồ của cô.

Ông ta quay đầu nhìn về người trước mặt, đuôi mắt híp lại, cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ để lại một câu, "Lái xe đi."

Nói xong, ông ta cất bước hướng đi vào trong biệt thự.

Quý Hạo đứng tại chỗ có chút ngoài ý muốn, nghiến răng nghiến lợi nói, "Quý Thanh Vãn, cô có biết nếu vừa rồi cô cho xe đâm tới chỗ này, nếu tôi xảy ra chuyện, ba cũng sẽ bị liên lụy hay không?"

"Ồ." Quý Thanh Vãn không chút nào để ý lên tiếng, bình luận nói, "Vậy thật đúng là có điểm đáng tiếc."

"Quý Thanh Vãn!" Giọng nói Quý Hạo vang lên, "Đến tột cùng cô có phải là người Quý gia hay không?!"

Quý Thanh Vãn ngước mắt nhìn hắn, cười nhạo một tiếng nói, "Tôi tưởng vấn đề này, cậu hẳn phải rõ hơn tôi chứ. Quý thiếu gia?"

Quý Hạo nghẹn họng, nhưng vẫn cường điệu lại một lần, "Ba cũng là ba của cô."

Quý Thanh Vãn cúi đầu, đuôi mắt khẽ nhếch, "Biết rồi, tôi có nói ông ta không phải sao?"

Quý Hạo nhíu mày đối với việc cô vừa làm, hỏi lại, "Vậy tại sao chị còn làm như vậy?"

Quý Thanh Vãn cho hắn một cái mỉm cười, không nhanh không chậm nói, "Nếu ông ta chết thì sao?"

Biểu cảm Quý Hạo kinh hãi, "Chị!"

Quý Thanh Vãn nhíu mi, cười nhạo một tiếng, "Như vậy cậu cũng tin?"

Quý Hạo không nghĩ tới cô đột nhiên thay đổi, ngẩn người, giây tiếp theo lại nghe thấy cô mang theo tia tản mạn nói lại một câu, "Ông ta chết không phải tiện nghi cho cậu à?"

Tay bên hông Quý Thanh Vãn chỉ vào biệt thự bên cạnh, "Mấy thứ này ít nhất tôi cũng có phần, đừng nghĩ rằng một mình cậu độc chiếm."

Giọng nói rơi xuống, cô cũng lười cũng hắn ta nhiều lời, xoay người chuẩn bị đi vào biệt thự, lại như nhớ ra chuyện gì, bước chân hơi dừng lại, "Hừm" một tiếng.

Quý Thanh Vãn nghiêng đầu quét mắt nhìn khoảng cách hai người, nửa liếc nhìn hắn, nhàn nhạt nói, "Đừng hiểu lầm, tôi thật sự chỉ muốn đâm cậu."

[Bản dịch được đăng tải duy nhất tại ωαττραδ @packha03. Những trang đăng tải khác đều là ăn cắp]

Quý Hạo, "..."

Đồ điên.

Quý Thanh Vãn cảm thấy chuyện này cần phải giải thích một chút, tránh để đứa "em trai thân yêu" này hiểu làm quan hệ giữa cô và Quý Thiện Lâm.

Cô không quản người phía sau nghĩ gì, bước chân đi tới chỗ để xe, một tay mở cửa ngồi vào ghế sau.

Tài xế nghe thấy tiếng đóng cửa, thấy cô đã trở lại, có chút gian nan nuốt nuốt nước miếng, "Tiểu thư.".

Quý Thanh Vãn lên tiếng, bản thân dựa vào ghế sau lười biếng nói một câu, "Đi thôi."

"Vâng."

Tài xế nhấn chân ga, xe khởi động đi qua xe thể thao và Quý Hạo đang ở trước mặt.

Bữa tiệc của Quý gia gia vốn dĩ được tổ chức ở nhà cũ Quý gia, nhưng địa chỉ nhà cũ lại ở nơi quảng trường sầm uất, cả đám người cảm thấy trận thế quá lớn, ảnh hưởng đến hàng xóm láng giềng là không tốt.

Cuối cùng, Quý lão thái thái chỉ định nơi tổ chức bữa tiệc không quá xa, mà địa chỉ không khéo chính là nhà của Quý Thiện Lâm.

Xe màu đèn vòng qua xe thể thao đi tiếp, chạy tiếp vài đoạn, toà nhà dưới sườn núi dần dần được hiện ra.

Chiếc xe tiến vào cửa lớn, Quý Thanh Vãn nhắm mắt đợi trong giây lát, tài xế đằng trước thong thả dừng xe lại, nhẹ giọng nói một câu, "Đại tiểu thư, tới nơi rồi."

"Được."

Quý Thanh Vãn cầm lấy túi xách mở cửa xuống xe, đại sảnh bên ngoài, Quý quản gia thấy bóng người đi tới, vội vàng đi lên phía trước nghênh đón chào hỏi cô.

Quý Thanh Vãn gật đầu, theo ông ấy đi về phía trước, hỏi một câu, "Bà nội tôi đâu rồi?"

"Lão phu nhân đang ở sảnh bên ngoài nói chuyện với các vị phu nhân."

"Được, chú Lưu nếu bận thì đi trước đi, tôi có thể tự đi được."



Quý Thanh Vãn tuy rằng không thường tới chỗ này, nhưng vẫn có chút quen thuộc, Quý quản gia nghe vậy cũng không từ chối, gật đầu lui ra ngoài.

Phía sau đại sảnh tiếp khách có một hành lang dài, mà sảnh bên bên ngoài ở cuối hành lang.

Quý Thanh Vãn chậm rãi đi tới, còn chưa đi vào đã nhìn thấy Quý lão thái thái ngồi trên ghế sofa, xung quanh bên cạnh còn có vài vị bá mẫu, mấy người không biết đang nói chuyện gì, cười không ngừng.

Quý Thanh Vãn cất bước đi tới, vừa mới định mở miệng chào hỏi, đã bị nhị bá mẫu nhìn thấy lên tiếng đánh gãy.

"Mẹ, lần trước không phải mẹ còn nói rằng muốn tìm đối tượng cho Thanh Vãn sao. Con bên này cũng chọn được vài người, mẹ còn muốn nhìn thử không?"

Quý Thanh Vãn, "..?"

Trong phòng mấy người nhìn thấy bóng người bên ngoài, sôi nổi ngẩng đầu nhìn qua, thấy Quý Thanh Vãn đứng ở cửa, đại bá mẫu một bên cười nói, "Ai nha, Thanh Vãn cháu tới thật đúng lúc."

Quý Thanh Vãn hơi gật đầu cùng chào hỏi với đám người, Quý lão thái thái đáp lời vẫy tay gọi cô đến, để cô ngồi xuống bên cạnh bà.

"Sao cháu đến không nói một tiếng, không bận sao?"

Quý lão thái thái thấy cô gương mặt vẫn gầy như cũ, nhíu mày hỏi.

Quý Thanh Vãn cũng không lẩn tránh nói, "Vốn dĩ cháu cũng không định tới, nhưng vừa lúc không chuyện gì nên tới đây."

Những bữa tiệc gia đình đều là những thủ tục rườm rà, Quý lão thái thái biết cô không muốn gặp người đó cho nên cũng không nghĩ cô sẽ tới.

Quý lão thái thái vỗ vào tay cô, "Không có việc gì thì ở nhà nghỉ nghơi, cháu tới nơi này làm gì?"

Nói xong lời này, nhị bá mẫu bên kai cười nói tiếp, "Mẹ, Thanh Vãn đến đây cũng là nhớ mẹ. Mẹ còn không cho Thanh Vãn tới, hiện tại nhìn chúng con, có phải bất công không."

Hậu bối Quý gia nói nhiều cũng không phải nhiều, nhưng ít cũng không phải. Nhưng cố tình con trai lại chiếm hơn phân nửa, bên trong chỉ có hai cháu gái, được lão thái thái và lão gia gia sủng ái.

Hai đứa cháu gái này, một người là nữ nhi bảo bối của Quý lão thái thái từng sinh, người còn lại chỉ còn Quý Thanh Vãn ở nơi này.

"Nếu mấy đứa sinh cho bà già này vài đứa cháu gái nữa, ta cũng không bất công." Quý lão thái thái nhìn hai người con dâu, chậm rãi mở miệng.

Hai vị bá mẫu nghe vậy bất đắc dĩ cười cười, các bà cũng muốn sinh, nhưng cả đời này chỉ có con trai, cũng không còn biện pháp nào khác.

Quý Thanh Vãn chớp mắt, yên tĩnh ngồi một bên không nói chuyện, đại bá mẫu nhìn thấy cô bộ dáng điềm tĩnh như một bức tranh mỹ nhân, quay lại đề tài vừa rồi, "Thanh Vãn cháu tuổi cũng không còn nhỏ, đã thích người nào hay chưa?"

Cho rằng sẽ không bị nhắc tới, Quý Thanh Vãn đột nhiên bị điểm danh, "Cháu không có."

Nhị bá mẫu lại tiếp lời, "Ai da, như vậy không có được đâu. Xung quanh cháu không phải có rất nhiều nam minh tinh sao, thế nào cháu lại không thích ai vậy?"

Nhắc tới lời này, Quý lão thái thái đột nhiên nghĩ tới cái gì, nghiêng đầu hỏi cô, "Mấy ngày hôm trước không phải cháu chụp ảnh tạp chí với người nào gọi là Mỹ Ngọc sao?"

Đại bá mẫu thấy vậy nhắc nhở một câu, "Mẹ, người đó gọi là Thịnh Du."

"À, được rồi." Quý lão thái thái gật đầu khen ngợi, "Bà thấy tên tiểu tử kia lớn lên đẹp trai, rất xứng đôi với cháu."

"?"

Xứng chỗ nào chứ?

Quý Thanh Vãn nghĩ vẫn nên giải thích một chút, "Những chuyện đó chỉ là đồng nghiệp, không có liên hệ gì cả."

"Người ta không liên hệ, cháu có thể liên hệ một chút."

"Cháu..."

Giọng nói vừa phát ra, Quý Thanh Vãn đột nhiên đối diện với tầm mắt mọi người, dừng lại một chút, đột nhiên sợ đề tài này sẽ không dứt.

Cô mỉm cười trả lời một câu, "Vâng, cháu sẽ thử xem."

Ba vị các trưởng bối nghe vậy vừa lòng, cô an toàn vượt qua cửa ải khó khăn.

Quý lão thái thái sao lại không biết tâm tư nhỏ này của cô, nhưng cũng không muốn làm khó cô, "Cháu về phòng nghỉ ngơi một chút, lát nữa ăn cơm sẽ gọi cháu."

Quý Thanh Vãn còn ước gì nghe những lời này, sau khi nghe được câu nói của Quý lão thái thái, cô đứng dây, bên ngoài quản giá đi tới bẩm báo nói.

"Lão phu nhân, Thiện Lâm lão gia và Hạo thiếu gia đã tới."

Bên trong sảnh ngoài ba người nghe vậy nhìn về Quý Thanh Vãn đang ngồi một bên, sắc mặt Quý Thanh Vãn bình tĩnh.

Quý lão thái thái vỗ tay cô, "Cháu đi nghỉ ngơi trước đi."

[Đọc truyện ở trang chính chủ chính là tôn trọng công sức của editor]

Quý Thanh Vãn trả lời rồi đứng dậy, người hầu phía sau tiến lên dẫn cô đi tới căn phòng ở bên hướng trái hậu trạch.

Sau khi vòng qua vài hành lang, tới nơi, người hầu lùi về phía sau ý bảo đã tới nơi.

Quý Thanh Vãn đẩy cửa phòng bước vào, một tay đóng cửa lại, cô xoa xoa đôi mắt của cô, tuỳ ý đi tới mép giường sau đó nghiêng người nằm xuống.

Cô nhắm mắt lại nằm trong chốc lát, chợt nhận ra khi nãy cô để điện thoại ở chế độ im lặng, mở màn hình điện thoại ra sợ bỏ lỡ tin nhắn công việc.

Nhưng nhìn thấy không có việc gì, chỉ có vị Nhậm thiếu gia vừa thấy cô online, nhàm chán gửi tin nhắn cho cô.



【 Quý đại tiểu thư, cậu đang ở đâu vậy? 】

Quý Thanh Vãn mở khoá đánh chữ, 【 Đang ở chỗ Quý gia. 】

Không tới vài giây, đối phương đã trả lời tin nhắn cô, 【 Ồ, sao cậu lại ở chỗ đó. 】

Quý Thanh Vãn, 【 Tới thăm bà nội. 】

Nhậm Vưu Châu cười một tiếng, 【 Đúng là cháu gái hiếu thuận. 】

Quý Thanh Vãn lười để ý đến anh ta, 【 Nhậm tổng nhàn nhã như vậy à? 】

Nhắn tin nhắn này xong, không thấy anh ta trả lời lại, Quý Thanh Vãn nhướng mày, chuẩn bị rời khỏi Wechat, di động bỗng nhiên một loạt thông báo tin nhắn dồn dập đến.

Cô tưởng là Nhậm Vưu Châu trả lời tin nhắn, nhưng không nghĩ tới là Hạ Hạ gửi tin nhắn cho cô.

【 Vãn tổng! 】

【 Mỹ Ngọc đăng ảnh album tuyên truyền! 】

【 Huhu, nhìn thấy poster của album 】

【 Quá xuất sắc, quá đẹp trai rồi! 】

【 Không được, em phải duy trì sự lạnh lùng.jpg 】

Tin nhắn như đạn không ngừng được gửi tới, Quý Thanh Vãn có chút trả lời không kịp, cuối cùng thấy sticker cô nàng gửi đến, bật cười.

Không khéo, meme ảnh chính là gương mặt của Hoắc Tuyết.

Quý Thanh Vãn mang theo ý cười, trả lời lại, 【 Đẹp trai đến mức nào? 】

Hạ Hạ, 【 Chị từ từ, để em gửi cho chị! 】

Đợi vài giây, lòng bàn tay rung nhẹ, Hạ Hạ bên kia gửi một tấm hình tới.

Đầu ngón tay Quý Thanh Vãn bấm vào, ảnh chụp của anh hiện lên màn hình, ảnh chụp full HD.

Poster được sử dụng gam màu xanh đậm, phông nền phía sau nhạt dần giống như chìm xuống biển sâu.

ωαττραδ | packha03

Bức ảnh sắc điệu hơi tối, phác hoạ ra gương mặt người đàn ông sắc cạnh.

Đôi mắt kia của anh, lông mi cong vυ"t, ở chỗ đuôi mắt có hơi câu lên.

Hiệu quả của ánh sáng khiến cho sườn mắt ảnh như ẩn như hiện, khi nhìn gần có thể nhìn thấy sự lãnh đạm xa cách trên gương mặt.

Mà đằng sau khuôn mặt an tĩnh ấy dường như ẩn giấu một đôi mắt mờ ảo.

Con người màu nâu, cất giấu sự lãnh đàm, nhìn chăm chú vào anh.

Trên poster tuyên truyền có hai hình ảnh đối lập, thu hút người khác.

Quý Thanh Vãn nhìn có chút thất thần, di động chấn động vang lên khiến cô hồi thần lại. truyện kiếm hiệp hay

Cô lần nữa thoát khỏi ảnh chụp, trả lời tiếp cuộc nói chuyện của hai người.

Hạ Hạ, 【 Vãn tổng! Chị có thấy được không?! Bên trong chính là đôi mắt của chị!!! 】

Quý Thanh Vãn nhìn thấy nhiều dấu chấm than như vậy, 【 Thấy rồi, em không cần cường điệu nhiều như vậy đâu! 】

Hạ Hạ, 【 Bởi vì poster thật sự quá đẹp, lại có chị tham gia. Đột nhiên em có loại cảm giác, em yêu chị mất rồi Vãn tổng! 】

Quý Thanh Vãn cười một tiếng, chuẩn bị đánh chữ trả lời lại, lại không cẩn thận xẹt qua màn hình, quay trở về màn hình giao diện chính của điện thoại, cô một lần nữa bấm vào app Wechat, không chú ý tới người nhận là ai, tự nhiên tiếp tục nhắn lại, 【 Chị/em không có yêu em/anh. 】

Tin nhắn gửi đi, cô từ tầm mắt bàn phím, ngước mắt lên nhìn cái tên người nhận.

Thịnh Du...

Quý Thanh Vãn, "..."

Quý Thanh Vãn, "...?"

Khoé miệng đang mang ý cười của cô cứng đờ, lòng bàn tay run lên, di động thiếu chút nữa rơi xuống giường.

Quý Thanh Vãn lấy tư thế xét đánh không kịp che tai nhanh chóng ổn định lại, ấn vào tin nhắn vừa gửi, 【 Chị/em không có yêu em/anh. 】

Thu hồi lại.

Nhìn thấy tin nhắn màu xanh đã được thu hồi lại, cô thở phào một hơi, thời gian hiển thị chỉ mới qua mấy chục giây, suy đoán rằng chắc vị thiếu gia này không nhìn thấy đâu.

Cô vừa nghĩ được như vậy, vừa vặn qua hai giây sau, di động vừa khoé rung lên, vẫn hiện khung chat cũ, đối phương trực tiếp gửi cho cô một tin nhắn.

【 Tôi đã nhìn thấy được. 】

Quý Thanh Vãn, "..." Ai gϊếŧ cô đi.