Chương 19

Edit: Packha03

Quý Thanh Vãn đứng trước thang máy, nhìn thang máy trước mặt phản chiếu bóng người bên trong, chớp mắt.

Không hiểu sao cô thấy có chỗ nào đó có điểm sai sai.

Cô chỉ muốn mượn tài xế với xe thôi, nhưng ngược lại còn đem vị thiếu gia này mời tới luôn rồi.

Cửa thang máy "Đinh" một tiếng, mở cửa ra, người bên cạnh mở di động ra nhìn, tìm vị trí đỗ xe.

Quý Thanh Vãn đi ở phía sau, từ nãy đến giờ Hạ Hạ vẫn không nói chuyện, đi sát vào chỗ cô, nhỏ giọng hỏi cô, "Vãn tổng, Thịnh Du đưa chúng ta đi có phải không tiện lắm đúng không?"

Đoàn phim bên kia nếu nhìn thấy Thịnh Du đưa các cô đến, khả năng không giải thích rõ ràng được.

Quý Thanh Vãn nhíu mi, "Sao đột nhiên em lại trở nên thông minh vậy?"

Vừa mới vừa rồi còn bộ dáng họa sĩ, hiện tại lại bắt đầu quan tâm đến chuyện này.

Hạ Hạ hừ nhẹ một tiếng, "Em là công tư phân minh, sẽ không để mỹ sắc dụ hoặc quên đi chức trách của mình."

"Hiện tại lo lắng chuyện này, sao vừa rồi không thấy em cự tuyệt Mỹ Ngọc của em?" Quý Thanh Vãn cảm thấy buồn cười nói.

Hạ Hạ sờ sờ cánh mũi, "Em quên mất."

Quý Thanh Vãn nhẹ giọng nói, "Nhưng hiện tại không có biện pháp nào khác, chúng ta chỉ có thể ngồi nhờ xe người ta thôi."

Hạ Hạ có chút khẩn trương, "Vậy chuyện kia phải làm sao bây giờ?"

Quý Thanh Vãn ngước mắt nhìn người đi phía trước, nhàn nhạt nói, "Yên tâm đi, Mỹ Ngọc của em không phải là người ngốc đâu."

Hạ Hạ chú ý tới cách dùng từ của cô, "Hẳn là...?"

Quý Thanh Vãn gật đầu, biểu cảm bình tĩnh, "Chị đoán vậy."

Hạ Hạ: "..."

Vị thiếu gia phía trước đi tới chỗ để xe, Quý Thanh Vãn nhìn thấy anh mở chiếc xe Land Rover màu đen quý phái, dừng một chút.

Cô mang theo Hạ Hạ tự nhiên mở cửa phía sau, ngồi ngay ngắn trong xe.

Thịnh Du nhìn động tác của cô, thoáng nâng mi, cái gì cũng không nói, một mở bảng điều khiển từ xa.

Xe vừa khởi động, một tay anh giữ tay lái, một tàu nhẹ nhàng gõ, "Địa chỉ."

Hạ Hạ nghe vậy liền vội vàng nói ra địa chỉ đoàn phim mở tiệc.

ωαττραδ | packha03

Thịnh Du lười nhác lên tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ xe bên ngoài, một tay lưu loát điều khiển tay lái. Bánh xe chuyển động, hướng phía gara đi ra.

Bầu trời bên ngoài, mùa thu thời gian ban ngày dần dần ngắn lại, bóng chiều tà dần biến mất, nhường chỗ cho khói mù tăm tối.

Đèn đường được chiếu sáng trên những con đường, mưa phùn cũng dần kéo đến.

Quý Thanh Vãn nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa xe, những giọt mưa rơi xuống đất, ngẩn người

"Trời mưa rồi."

"Chết!" Hạ Hạ nhìn mưa phùn rơi bên ngoài, quay đầu có chút lo lắng nói, "Vãn tổng, em quên mang ô mất rồi."

Dự báo thời tiết buổi sáng nói rằng hôm nay sẽ nhiều mây, ai cũng không nghĩ tới hiện tại sẽ đổ mưa.

"Chị có mũ nên không sao." Quý Thanh Vãn nói, "Em thì sao?"

Hạ Hạ lắc đầu, "Em không cần, chị mới là quan trọng nhất."

Ghế sau truyền đến đối thoại quan tâm của hai người, truyền đến đằng trước, khiến cho người đàn ông bật cười.

Quý Thanh Vãn không chú ý tới người đằng trước, chỉ nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa xe, nghĩ xem mưa phùn này khi nào sẽ tạnh.

Đèn đường phác hoạ ra thân xe di chuyển, mưa ngày một lớn.

Cô nhìn có chút xuất thần, dần dần cảm thấy tốc độ xe dừng lại.

Quý Thanh Vãn hoàn hồn ngẩng đầu nhìn về phía trước, chú ý tới đằng trước có đèn đỏ. Cô khẽ nâng tầm mắt, dừng trên bảng điều khiển.

Người đàn ông dựa thân mình vào ghế, một tay giữ tay lái, một tay như có như không gõ lên tay nắm xe.

Ánh sáng bốn phía dường như phác hoạ sườn mặt của anh. Anh vẫn chăm chú nhìn tình hình giao thông phía trước, biểu cảm có chút lãnh đạm, an tĩnh lại xa cách, lộ ra vài phần tản mạn tùy ý.

Thịnh Du mí mắt khẽ nâng, xuyên qua gương chiếu hậu đối diện với đôi mắt kia của cô.

Quý Thanh Vãn đột nhiên bị anh bắt gặp, tim trong phút chốc bỗng nhiên lệch một nhịp.

"Vãn tổng."

Hạ Hạ bỗng nhiên kích động gọi một tiếng, đánh vỡ bầu không khí giữa hai người.

Quý Thanh Vãn lập tức thu hồi tầm mắt, mí mắt rủ xuống.

Đèn đỏ phía trước bắt đầu đếm ngược, giây tiếp theo chuyển sang đèn xanh.

Dòng xe ngừng lại rồi bắt đầu chuyển động.

Thịnh Du không chút nào để ý ngước mắt nhìn về phía trước, bắt đầu khởi động xe.

Trên ghế sau, Quý Thanh Vãn nghiêng người nhìn về phía người vừa gọi mình, "Em gọi gì vậy, có chuyện gì sao?"

Hạ Hạ nhìn chằm chằm màn hình di động vài giây, sau đó nghiêng đầu nhìn cô, nuốt nước miếng nói, "Vãn tổng, chị...lại lên hot search rồi."



Quý Thanh Vãn nhíu mày, "Lần này lại là chuyện gì nữa."

"Lần này..." Hạ Hạ suy nghĩ một chút nói, "Hẳn là chuyện tốt."

"Chuyện tốt nào?"

"Bởi vì không chỉ có một mình chị, còn có..." Hạ Hạ di chuyển ánh mắt về phía trước, yên lặng nói ra tên của anh, "Thịnh Du."

Quý Thanh Vãn không khỏi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về người phía đằng trước.

"Hả?" Thịnh Du sau khi nghe xong đầu đuôi cuộc đối thoại, giọng nói nhàn nhạt hỏi, "Có cả tôi?"

"Đúng vậy, ban nãy tạp chí 《 Cyan 》 đăng ảnh hai người, sau đó cư dân mạng nhìn thấy..."

Hạ Hạ đem điện thoại đưa cho Quý Thanh Vãn, ý bảo cô nhìn nội dung trên màn hình.

Quý Thanh Vãn tiếp nhận rũ mắt nhìn lại, ánh mắt dừng trên chuỗi tiêu đề hot search.

#Tạp chí 《 Cyan 》, cho mọi người một bí mật nha. Đoán xem nam thần và nữ thần của chúng ta là ai đây!

Bên dưới tiêu đề còn có một đoạn video ngắn bên lề.

Cô nhíu mi, đầu ngón tay bấm mở đoạn video.

Video không quá dài, chỉ khoảng hơn một phút. Mở đầu video là cảnh hai người xuất hiện lúc chụp ảnh, sau đó là theo nhạc biến hoá. Nội dung không chỉ thể hiện góc độ quay chụp, còn hiện lên gương mặt của hai người.

Nhưng ở cuối video, hình ảnh đột nhiên thu nhỏ lại, trực tiếp dừng lại hình ảnh cô và Thịnh Du cùng nhau nhìn vào máy ảnh.

Gương mặt tinh xảo của hai người không một góc chết.

Một màn này khiến cho cư dân mạng đứng ngồi không yên.

Các Fan liên tiếp chia sẻ Weibo, trực tiếp oanh tạc Thịnh Du và Quý Thanh Vãn.

【 A a a a a, Mỹ Ngọc! Vãn tổng! 】

【 OMG, giá trị nhan sắc thần tiên gì vậy! 】

【 Lúc Mỹ Ngọc của chúng tôi chỉ lộ ra chiếc cằm chúng tôi đã nhận ra rồi!! 】

【 Người qua đường bày tỏ, người đàn ông này đẹp trai quá! Cô gái cũng quá mê người đi! 】

【 Chị em, tôi đã đem khúc cuối chụp ảnh lại, ảnh nằm phía dưới bình luận của tôi! 】

【 A a a a a. Vãn tổng, đẹp quá! 】

【 Chết mất, hai thần tượng tôi thế mà lại đứng cùng một khung hình! 】

【 Mẹ nó, tôi mấy hôm trước còn đang suy nghĩ chuyện của Mỹ Ngọc và Quý Thanh Vãn, thế mà hôm nay hai người ấy lại hợp tác với nhau?!】

【 Không được. Tôi nhất định phải mua chục tờ tạp chí này!】

【 Vãn tổng, ánh mắt của chị muốn mạng em! 】

【 Mỹ Ngọc vậy mà chụp ảnh cho tạp chí? Có phải là muốn dấn thân vào giới thời trang rồi không?!】

- --

Quý Thanh Vãn mở bảng hot search ra, quả nhiên đều là về tạp chí 《 Cyan 》, mà hot search của cô và Thịnh Du chiếm tới bốn cái.

Độ hot lúc trước của tạp chí 《 Cyan 》 thật sự không tồi, liền một lúc bốn cái hot search, đúng là không phụ sự kỳ vọng của mọi người.

Đối với cô và Thịnh Du mà nói, đúng là thu hoạch được chuyện tốt.

Chỉ là cô tò mò một chuyện khác.

Quý Thanh Vãn nhìn màn hình di động, nghi hoặc hỏi, "Thời điểm chụp ảnh cho tạp chí, có người ở đó quay video sao?"

Hạ Hạ lắc đầu, "Lúc đó có vài chiếc máy quay ở đó, em cũng không chú ý tới nữa."

Giọng nói rơi xuống, Thịnh Du ở đằng trước đánh tay lái, bánh xe dừng ở trước cửa khách sạn, thuận miệng nói, "Tới nơi rồi."

Quý Thanh Vãn bị âm thanh chậm rì rì này của anh nhắc nhở, nhớ tới anh cũng là đương sự hot search, duỗi tay muốn đưa di động cho anh, "Anh có muốn xem một chút không?"

Thịnh Du rũ mắt, không tiếp nhận nói, "Chuyện tốt hay là chuyện xấu?"

Quý Thanh Vãn nghĩ nghĩ, "Coi là chuyện tốt đi."

"Ồ." Anh không để tâm mở miệng, "Vậy không cần phải xem."

"Được rồi." Quý Thanh Vãn gật đầu, thu hồi điện thoại đưa cho Hạ Hạ, "Chúng ta xuống xe thôi."

Hạ Hạ lên tiếng, xuống xe mở cửa trước, nhưng sau khi đóng cửa lại, cô nàng mới nhớ ra bên ngoài vẫn còn mưa phùn. Nãy trong xe không nhớ ra, giờ đứng dưới mưa mới phát hiện.

Cô nàng lập tức quyết đoán để lại nghệ sĩ nhà mình, nhanh chóng cất bước chạy vào trong khách sạn.

Bên trong e Quý Thanh Vãn chuẩn bị xuống xe, xuất phát từ lễ phép nói cảm ơn với Thịnh Du, "Làm phiền anh rồi, lần sau tôi sẽ..."

Thịnh Du nghe đến đây, tay chống lấy tay lái, giọng nói nghi hoặc suy đoán một câu, "Lần sau ký tên hay chuyển hồng bao cho tôi?"

Lần trước cô cũng mở miệng như thế.

Khoé miệng Quý Thanh Vãn giật giật, "Không phải, tôi chỉ là muốn nói lời cảm ơn thôi."

Nói xong, cô dừng lại một chút, bồi thêm một câu, "Nếu Thịnh lão sư yêu cầu, tôi có thể ký tên cho anh một cái."

"Tôi muốn hai chữ ký làm gì." Thịnh Du nhướng mày, âm cuối mang theo tia cười nhàn nhạt nói, "Chẳng lẽ tôi chuẩn bị thu thập bảy viên ngọc rồng à?"

Quý Thanh Vãn: "......"

Không phải anh nói trước à?



"Không cần, vậy tôi đi trước đây."

"Ừm." Thịnh Du nhàn nhạt gật đầu, giọng nói không nhanh không chậm, "Tiểu thư nhớ đánh giá* tôi cao một chút"

*Ý chỉ đánh giá sau khi book xe taxi.

"......"

Người này đúng là coi mình thành tài xế thật.

Thịnh tài xế không chờ được khi khách hàng của mình trả lời, chỉ nghe thấy tiếng cô đóng cửa xe đi xuống.

Anh nghiêng đầu nhìn qua gương chiếu hậu, nhìn thấy cô đội mũ, thân ảnh chạy nhanh qua màn mưa phùn. Chờ tới khi cô an toàn chạy đến mái hiên của khách sạn, anh nhàn nhạt thu hồi tầm mắt.

Thịnh Du lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, tuỳ tiện bật tai nghe Bluetooth lên nhận cuộc gọi Đường Chí Văn gọi đến, vang lên giọng nói của đầu dây bên kia, "Alo, cậu chạy tới chỗ nào rồi? Sao hiện tại mới nhận điện thoại?"

"Di động không cẩn thận để chế độ im lặng, không nghe được."

Thịnh Du nhàn nhạt nói, di chuyển tay lái, nghiêng đầu nhìn về ghế phụ bên cạnh, dừng một chút.

Đường Chí Văn nhíu mi, "Cậu còn lái xe ra ngoài? Hiện tại có trở về không?"

Thịnh Du cúi đầu mở hộp đựng đồ trên xe, mày khẽ nhíu, "Cúp máy đây, tôi có chút việc."

Giọng nói rơi xuống, anh không chờ Đường Chí Văn trả lời, trực tiếp tắt điện thoại, ngược lại mở Wechat ra.

Ở trước cửa khách sạn, Quý Thanh Vãn đang vỗ vỗ nước mưa trên người mình. Đang chuẩn bị cùng Hạ Hạ đi vào cửa, điện thoại trong túi áo bỗng nhiên vang lên một tiếng.

Cô nhìn màn hình điện thoại, có chút ngoài ý muốn bấm nhận điện thoại, "Alo?"

"Còn ở đại sảnh không?"

Giọng nói người đàn ông quen thuộc xuyên qua sóng âm điện thoại, âm điệu có chút trầm thấp.

"Vẫn còn, sao vậy?"

"Vừa đúng lúc." Anh lời ít ý nhiều nói, "Cô đi tới chỗ này một chuyến, tôi đứng ở cửa."

Quý Thanh Vãn sửng sốt, theo bản năng nghiêng đầu nhìn ra hướng ngoài cửa nhìn, "Anh có việc gì sao?"

Giọng nói Thịnh Du như trước không nhanh không chậm, "Không có việc gì tôi gọi cô ra làm gì?" . Được copy tại ~ TRUМtrцyen .M E ~

"...Được rồi, tôi ra ra ngay đây."

Tắt điện thoại, Quý Thanh Vãn mở miệng nói một tiếng với Hạ Hạ, đang chuẩn bị xoay người đi ra ngoài, đoàn phim đằng trước thấy cô, sôi nổi chào hỏi.

Thân thể Quý Thanh Vãn dừng lại, gật đầu chào hỏi lại, "Ngại quá, tôi có việc đi ra ngoài một chút."

Nói xong, cô xoay người đi ra hướng ngoài cửa, Hạ Hạ ở lại giúp cô đối đáp với đám người.

Phía cửa được mở ra, tiếng mưa tí tách bên ngoài truyền đến.

Quý Thanh Vãn cất bước đi ra ngoài, ngẩng đầu thấy dáng người cao gầy đứng dựa bên cột đá.

Anh hơi cúi đầu, mũ lưỡi trai màu đen, thân mình nửa ẩn nửa hiện bên cây cột.

Dường như cảm nhận được điều gì, người đàn ông nâng mắt, trông thấy cô.

Quý Thanh Vãn hướng anh đi tới, cuối cùng đứng trước mặt anh, hơi nghiêng đầu hỏi, "Anh có chuyện gì không?"

Anh không nói chuyện, chỉ đem đồ trong tay đưa cho cô, cô theo bản năng duỗi tay ra nhận lấy.

Quý Thanh Vãn rũ mắt nhìn, có chút không dự đoán được, "Ô che mưa?"

"Tôi dùng cũng vô dụng." Thịnh Du nhàn nhạt nói, "Chút nữa tài xế đưa cô về à?"

Quý Thanh Vãn cầm lấy chiếc ô, hoàn hồn lại gật đầu, "Ừm, anh có thể trở về rồi."

Thịnh Du nghe vật nhíu mi, "Được" một tiếng, "Tôi đây giống như gọi thì tới không cần thì đuổi đi?"

Quý Thanh Vãn bị chọc cười, "Tôi không có ý này, tôi..."

"Thanh Vãn?"

Một giọng nói bỗng nhiên không xác định ở bên cạnh vang lên.

Quý Thanh Vãn nghe thấy tiếng gọi, nghiêng đầu quay lại nhìn, thấy đang chuẩn bị bước vào khách sạn, phía sau anh ta còn có một đám người, tầm mắt sôi nổi nhìn người bên cạnh cô.

Quý Thanh Vãn còn chưa trả lời, người đàn ông bên cạnh đè âm thanh xuống nói một câu, "Đi thôi."

Đám người ở đại sảnh còn đang nhìn Quý Thanh Vãn, bỗng nhiên thấy được thân ảnh từ trong cột đá đi ra.

Người nọ dáng người cao gầy, hơi hơi cúi đầu, trên trán đội mũ lưỡi trai, che giấu tầm mắt mọi người. Ánh sáng vừa lúc xẹt qua đường cong hàm dưới lạnh lùng của anh.

Cả đám người sửng sốt vài giây, hoàn hồn lại người đàn ông đó đã đi vào trong màn mưa.

Nhìn không rõ ràng.

*

Tác giả có lời muốn nói

Mọi người: "Làm gì vậy?! Ban ngày ban mặt!"

Mỹ Ngọc: "Có vấn đề gì không?"

Mọi người: "Không có, không có."

~ Hết chương 19 ~