Edit: Packha03
Anh trai tiểu tam...
Mất công người này có thể tự nhiên mở miệng như thế.
Mấy chữ anh trai tiểu tam này, cô cảm thấy khó mà đọc được.
Nhưng mà người trước mặt cô hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn rất tự nhiên, thần thái nhàn nhạt, lộ ra cảm giác tản mạn tùy ý.
Quý Thanh Vãn nhìn thấy bộ dáng này của anh, cười khẽ một tiếng, "Thịnh lão sư còn có suy nghĩ này sao?"
Thịnh Du bình tĩnh thong dong nói, "Cũng không phải là không thể nói."
Quý Thanh Vãn học theo biểu cảm của anh, giọng nói bình tĩnh, "Thịnh lão sư suy nghĩ nhiều rồi, tôi không có ý nghĩ này."
"Vậy thì thật đáng tiếc." Thịnh Du than nhẹ một câu, "Tôi còn rất muốn thử xem thế nào."
Đuôi lông mày Quý Thanh Vãn khẽ nhếch, cong môi hỏi, "Anh thử cái gì?"
Giọng nói Thịnh Du không nhanh không chậm, "Anh trai tiểu tam."
"..."
Quý Thanh Vãn bị nghẹn một chút, duy trì mỉm cười hỏi lại anh, "Vì sao lại là anh trai tiểu tam?"
Thịnh Du hơi cúi đầu, giọng nói trầm ngâm một tiếng, "Bởi vì kí©h thí©ɧ."
"..."
Được rồi, anh là nhất, được chưa!
Quý Thanh Vãn không hiểu tại sao lại muốn ở đây cùng anh nói chuyện tào lao này, cô chỉ muốn đi WC thôi mà.
Cô nghiêng đầu nhìn WC phía sau, không biết hai vị bên trong đã xong việc chưa.
"Thật sự rất gấp sao?" Thịnh Du chú ý tới động tác của cô.
Quý Thanh Vãn liếc mắt nhìn anh, khách quan phân tích cho anh nghe, "Nếu tôi không gấp sẽ không ở chỗ này cũng anh tám chuyện đâu."
Cô tức cái l*иg ngực.
Thịnh Du cúi đầu, khoé môi lộ ra vài phần cười khẽ, không biết đang cười chuyện gì.
"Nếu gấp thì cũng được." Anh nâng cằm giơ tay chỉ gian phòng bên cạnh, giọng nói tuỳ ý, "Nếu cô không ngại, tôi mang cô đi WC nam."
Quý Thanh Vãn giật giật khoé miệng, mang theo ghét bỏ nói, "Tôi để bụng."
Nói xong, cô cảm thấy người này vô cùng kỳ quái, nghi hoặc hỏi, "Sao anh lại ở chỗ này vậy?"
Thịnh Du được cô nhắc nhở, nhàn nhạt "À" một tiếng, "Tôi có chuyện tìm cô."
Quý Thanh Vãn không đoán được, "Tìm tôi?"
Thịnh Du gật đầu, "Muốn tìm cô mượn một thứ."
Quý Thanh Vãn lại sửng sốt, "Anh mượn cái gì của tôi?"
Vị thiếu gia này nhìn cũng không thiếu thứ gì, hơn nữa cô có thể cho anh mượn cái gì?
Thịnh Du rũ mắt, đối diện với đôi mắt kia của cô.
Con người màu nâu nhàn nhạt, lại giống như đá ngọc màu hổ phách, trong suốt mơ hồ thêm vài phần màu bạc hiếm thấy.
Khiến cho người ta không khỏi cảm thán đôi mắt này thật xinh đẹp, nhưng cố tình chủ nhân của đôi mắt này, đuôi mắt hơi cong, đuôi lông mi rũ xuống trời sinh câu người.
Trong thanh thuần lại có thêm bảy phần kiêu mị, cũng không quên ba phần xa cách, khiến cho gương mặt tinh xảo cô càng thêm vũ mị.
Thần bí, ưu nhã.
Giống như mèo Ba Tư quý tộc.
Mấy chữ thoáng hiện trong đầu anh.
Thịnh Du ngẩng đầu, đứng dậy, một tay cắm trong túi, không chút để ý nói, "Chính là đôi mắt."
Quý Thanh Vãn nhíu mi, nghe không hiểu, "Cái gì cơ?"
"Muốn muốn đôi mắt của cô." Anh chỉ đôi mắt, nhẹ giọng nói.
Không phải là mượn, mà là muốn.
Ý muốn chiếm làm của riêng mình.
- --
Khách sạn Dvil sẽ quay chụp video vào chiều ngày hôm sau.
Quý Thanh Vãn khoảng thời gian trước vẫn luôn ở phim trường tuyên truyền cho bộ phim mới, lịch trình đã được lên kín mít. Vương Vi Diễm cũng biết cô vất vả, vốn dĩ muốn cho cô nghỉ ngơi một thời gian.
Nhưng Quý Thanh Vãn là một người yêu tiền, kêu Vương Vi Diễm giúp cô tìm thêm một số Studio chụp ảnh.
"Minh tinh người ta nhận hợp đồng đều xem độ nổi tiếng, nào có ai như xem xem được bao nhiêu tiền không?"
ωαττραδ | packha03
Từ trong điện thoại truyền đến giọng nói bất lực của Vương Vi Diễm.
Quý Thanh Vãn nghe vậy cười một tiếng, "Vậy do em yêu tiền hay theo chủ nghĩa Phật hệ đây?"
"Cái nào cũng có." Vương Vi Diễm đem văn kiện ra hỏi cô, "Nhưng em là người chị dẫn dắt trực tiếp hỏi thù lao chị."
Mỗi lần nhận được hợp đồng quảng cáo mới, ánh mắt vị tổ tông này đầu tiên chính là xem thù lao đóng phim được bao nhiêu.
Nếu không phải cùng cô ở chung lâu rồi, không biết còn nghĩ rằng cuộc sống cô có bao nhiêu khó khăn.
Quý Thanh Vãn nửa đắp mặt, lười biếng nói, "Tiền đương nhiên là càng nhiều càng tốt, ai ngại nhiều tiền chứ?"
Vương Vi Diễm khẽ hừ một tiếng, "Vậy em cũng không cần điên cuồng kiếm tiền như vậy chứ?"
"Em sợ ngày nào đó không còn xu dính túi, muốn phòng ngừa cho bản thân sau này."
Hơn nữa hai cha con Quý gia kia đúng là không có cho cô tiền đâu.
Tuy cô nhiều lần ngụy biện, nhưng lại đều là lời nói thật.
Vương Vi Diễm nói không lại cô, đùa giỡn nói, "Có một đạo diễn mời em đi đóng phim truyền hình. Em đi không, thù lao không tệ."
Quý Thanh Vãn nghe vậy, nhớ tới chuyện hôm qua, mí mắt hơi rũ, câu môi mở miệng, "Khả năng em sẽ đi."
Vương Vi Diễm nhướng mày, "Em đổi tính rồi à?"
Quý Thanh Vãn cười một tiếng, không trả lời.
Phòng hoá trang phía sau bị người mở ra, Hạ Hạ đi vào nói, "Vãn tổng, chúng ta có thể đi rồi."
Vương Vi Diễm trong điện thoại nghe thấy vậy nói, "Công việc kết thúc nhớ trở về nghỉ ngơi sớm một chút." Sau đó hai người tắt điện thoại.
Quý Thanh Vãn thu hồi điện thoại, một tay xoa thái dương hỏi Hạ Hạ, "Lịch trình buổi tối hôm nay chị có việc gì không?"
Hạ Hạ lắc đầu, "Không có, gần nhất là có buổi phỏng vấn tạp chí 《 Cyan 》 vào ngày mai.
"Được, vậy chúng ta đi thôi."
Quý Thanh Vãn gật đầu, cầm lấy di động đứng dậy.
Hạ Hạ đi tới bên cạnh cô cầm lấy túi đồ, "Vãn tổng, chúng ta đi tới chỗ nào vậy? Đến chung cư của chị sao?"
Quý Thanh Vãn cúi đầu nhìn thấy tin nhắn được gửi đến, thuận miệng trả lời, "Không trở về chung cư."
Hạ Hạ nghi hoặc, "Vậy chị đi chỗ nào?"
Quý Thanh Vãn thu hồi di động, gõ gõ màn hình, cong môi nói, "Đi biển."
Hạ Hạ: "......?"
Lại đi biển?
Hai người từ trong gara khách sạn đi ra, Hạ Hạ đang định làm tài xế xe, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe bảo mẫu, sau đó chậm rãi dừng trước mặt hai người.
Hạ Hạ có chút không thể hiểu được, nhíu mi.
"Cạch."
Tiếng máy móc vang lên, có thể thấy được cửa sổ ghế phụ xe được kéo xuống, lộ ra gương mặt người đàn ông trẻ tuổi.
Hạ Hạ thấy rõ người phía sau, đầu óc ngừng trệ, đôi mắt mở lớn kinh ngạc.
Này...Đây không phải là người đại diện Mỹ Ngọc nhà cô sao?
"Quý tiểu thư, mời cô lên xe trước."
Đường Chí Văn chào hỏi, ý bảo cô lên xe.
Quý Thanh Vãn gật đầu, mang theo Hạ Hạ mơ màng mở cửa xe, ngồi lên ghế phía sau xe.
Xe bắt đầu di chuyển, chờ đi ra khỏi gara ngầm khách sạn, Hạ Hạ lập tức hoàn hồn quay đầu nhìn về phía người bên cạnh. Há miệng thở dốc, có mười vạn vấn đề muốn hỏi, nhưng ý thức được chỗ này không thích hợp để hỏi, cho nên chỉ có thể nôn nao chờ đợi.
Quý Thanh Vãn nhìn cô nàng bộ dáng muốn hỏi lại thôi, trấn an nói, "Đến nơi sẽ nói với em."
Xuyên qua kính chiếu hậu chú ý tới hai người, suy nghĩ một hồi mở miệng nói, "Quý tiểu thư chờ một chút, Thịnh Du đang ở Studio quay MV."
Quý Thanh Vãn lên tiếng, "Được, cảm ơn anh."
Hạ Hạ nghe vậy lập tức trừng mắt, đúng là đi tìm Thịnh Du thật!
Đường Chí Văn nghe được câu trả lời của cô, có chút không lấy lại được tinh thần.
Lúc vừa rồi cậu ta còn bồi Thịnh Du quay video tuyên truyền, người này đột nhiên tới tìm, kêu anh ta đi tìm Quý Thanh Vãn.
Đường Chí Văn còn tưởng rằng mình nghe lầm, lặp lại một lần, "Quý Thanh Vãn? Nữ minh tinh Quý Thanh Vãn?"
Thịnh Du liếc mắt nhìn anh ta một cái, "Còn có người khác gọi là Quý Thanh Vãn sao?"
"Không phải, đang êm đẹp cậu kêu tôi đi đón cô ấy là có ý gì?" Đường Chí Văn nhíu mày hỏi lại.
"Còn có khả năng nào sao?" Mí mắt Thịnh Du cũng lười nâng, "Kêu cô ấy đến quay video tuyên truyền cho album."
"Video tuyên truyền?" Đường Chí Văn không hiểu.
Lười cùng anh ta giải thích, Thịnh Du nhìn thời gian, "Cậu có đi hay không, không thì để tôi đi."
Giọng nói rơi xuống, thấy anh đã cất bước đi về phía trước, Đường Chí Văn lập tức trừng anh, "Đi cái gì, để tôi đi."
Nếu lần này lại bị chụp ảnh, khẳng định giải quyết có chút phiền phức.
Nhưng mà hiện tại đã đón được người, Đường Chí Văn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai. Nhưng vấn cúi đầu gửi tin nhắn cho vị thiếu gia kia, ý bảo đang đi trên đường.
Vị thiếu gia kia nhìn thấy liền tuỳ tiện trả lời lại, 【 Ừm.】
Ngay cả ký hiệu cũng không có.
Thái độ không có chút nào vội vàng, dường như không phải bộ dáng nôn nóng chờ bạn gái.
Đường Chí Văn nhận được tin nhắn, nhìn kỹ một hồi, trong lúc nhất thời không rõ quan hệ của hai người là thế nào.
[Đọc truyện ở trang chính chủ chính là tôn trọng công sức của dịch giả]
Studio cách khách sạn Dvil không xa lắm, chỉ mất mười phút đi đường.
Quý Thanh Vãn đi xuống xe vẫn có chút cảnh giác đội mũ lên, Hạ Hạ đi phía sau cô, theo thói quen nghề nghiệp, nhìn kỹ bốn phía.
Đường Chí Văn cũng sợ paparazzi xuất hiện, nhanh chóng đưa hai người đi vào thang máy, bấm số tầng.
"Đinh."
Đường Chí Văn đi ra khỏi thang máy, nghĩ ngợi một hồi sau đó mở miệng, "Quý tiểu thư, sau khi cô đến chỗ Studio, hy vọng cô có thể bảo mật chuyện này."
Dù sao cũng là album mới, không có công bố trước với bên ngoài, cho nên vẫn phải cẩn thận bảo mật.
Quý Thanh Vãn cũng hiểu đạo lý này, "Được rồi, tôi hiểu."
Đường Chí Văn nghe được câu trả lời, nhịn xuống bát quái trong lòng, "Quý tiểu thư là lần đầu tiên quay MV album sao?"
Quý Thanh Vãn nghe vậy không nghĩ tới người này sẽ hỏi như vậy, dừng một chút gật đầu, "Coi như là vậy."
Đường Chí Văn nhận được đáp án, yên tâm, nhưng giây tiếp theo lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Chuyện quay video này cũng bình thường, nhưng không bình thường ở chỗ chính là Thịnh Du. Bởi vì vị này không giống người sẽ tìm người khác hỗ trợ.
Anh ta còn đang suy tư, đã đi tới chỗ quay MV.
Quý Thanh Vãn đi vào phòng chụp ảnh, nhân viên bốn phía thấy cô đều sửng sốt.
Người đang ngồi trên ghế sofa nhàm chán nghịch bật lửa – Thịnh Du, thấy bốn phía khác thường, ngẩng đầu nhìn quá, thấy được cô gái trong đám người.
Những người xung quanh, mọi người đều lấy cô làm trung tâm.
Tư thế còn vô cùng lớn.
Anh hơi nhíu mi, bên môi gợi lên nụ cười.
Quý Thanh Vãn bước đến gần, cũng thấy ghế sofa đối diện có một vị thiếu gia đang nhàn nhã ngồi ở đó.
Hai chân vắt chéo hơi ngẩng đầu nhìn qua, con ngươi thâm thuý đối diện cô, mặt mày nhàn nhạt lộ ra hơi thở tản mạn.
Bởi vì phải quay MV, tạo hình trang phục anh cũng chưa có thay, có thêm một chút trang điểm nhẹ nhàng.
Dù sao chỉ cần gương mặt của anh cũng đủ để cướp hết ống kính của người khác. Nếu makeup quá nhiều ngược lại sẽ khiến cho người ta chú ý tới diện mạo của anh.
"Đó là Quý Thanh Vãn sao?"
Bên cạnh có người không xác định được gọi một tiếng.
Ngũ Dương cầm camera, thấy cô quay đầu, nhìn rõ mặt cô, cười nói một tiếng, "Hoá ra cậu ta mượn người ngoài chính là cô."
Cậu ta.
Quý Thanh Vãn minh bạch là ai, tự nhiên gật đầu, "Là tôi."
Ngũ Dương đối với đôi con người nâu bạc của cô, cảm thán một câu, "Tôi vậy mà đã quên mất đôi mắt cô. Mấy ngày nay tôi xem hơn trăm bức ảnh, cũng không tìm được đôi mắt thích hợp."
"Anh xem trăm bức ảnh." Người đàn ông phía sau chậm rãi đứng dậy, quét mắt nhìn người bên cạnh, "Tôi phải đi cầu rất lâu."
Ngũ Dương kinh ngạc, "Cậu tự mình đi cầu?"
Thịnh Du gật đầu, nhíu mày có chút bất mãn, "Tôi phải cầu rất lâu đó."
Quý Thanh Vãn: "..."
Nhìn anh không thay đổi sắc mặt nói những lời này, Quý Thanh Vãn suýt chút nữa đã trao cho anh tràng vỗ tay.
Ngày hôm qua Thịnh Du nói muốn mượn cô quay teaser cho MV, không cần gì khác chỉ muốn đôi mắt của cô.
Lúc ấy Quý Thanh Vãn theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng lại nhớ tới lúc trước anh ở chùa Ngự Âm giúp cô, châm chước một chút rồi cô đồng ý.
Nhưng điều kiện chính là anh không được nói là cô tham dự.
Thịnh Du cũng không để ý điều này, gật đầu đồng ý.
Cả quá trình cũng chỉ cần nói vài câu, mất vài phút, nhưn hiện tại bị anh nói ra giống như trải qua cả một thế kỷ.
Quý Thanh Vãn liếc mắt nhìn anh, quay đầu hỏi, "Các anh muốn quay như thế nào?"
Cô nhìn Studio trước mặt, suy nghĩ xem đôi mắt của cô sẽ quay video như thế nào.
Ngũ Dương lên tiếng giải thích một lần, "Rất đơn giản, chỉ cần chuẩn bị hoá trang một chút là được, cô ngồi ở trước camera, chúng tôi quay đôi mắt của cô là được."
Quý Thanh Vãn gật đầu hiểu rõ, cũng không chậm trễ thời gian nói, "Vậy hiện tại bắt đầu thôi."
Ngũ Dương nào dám cự tuyệt, thấy cô đi vào trong chỗ đã được bố trí sẵn, vội vàng cầm lấy camera.
Cô chụp rất đơn giản, sau khi Ngũ Dương đã căn chỉnh góc chụp, cúi đầu bắt đầu bấm máy, đối với đôi mắt của cô vẫn vô cùng kinh diễm, nghiêng đầu vui đùa nói, "Lần sau có cơ hội, tôi nhất định phải mời cô chụp một bộ ảnh mới được."
Quý Thanh Vãn cười cười, đang muốn trả lời, người đứng phía sau cô mở miệng trước cô, "Vậy khả năng là không được."
Âm thanh kéo dãi, mang theo lác đác sự thong dong của anh.
Ngũ Dương và cô sửng sốt, bị một câu này kéo lại.
Người đàn ông đứng ở ven tường, một tay nghịch bật lửa, hơi ngẩng đầu, biểu cảm có chút lãnh đạm, âm cuối thâm trầm, mang theo chút không để ý, "Tôi không cho người ngoài mượn."
***
Tác giả có lời muốn nói
Thịnh Mỹ Ngọc: "Bà xã của tôi, anh muốn mượn là mượn?"
Nhϊếp ảnh Dương: "Hiểu lầm rồi."
Thịnh Mỹ Ngọc: "Không có hiểu lầm."
~ Hết chương 17 ~