Chương 57: Chờ Anh Quay Lại Nhìn Mình

Nằm dưới thân anh, một hàng nước mắt của Cẩm Nhung chạy dài theo khóe mắt. Nó không phải cơn đau nơi thể xác truyền qua khi phá vỡ làn ranh của người con gái, mà là một cơn đau nhói như vỡ vụn nơi trái tim mình.

Còn Cảnh Quân...

Trải qua một đêm dài say khướt không còn biết đông tây nam bắc là gì, buổi sáng hôm sau tỉnh dậy, đập vào mắt anh lúc này là một căn phòng hoàn toàn xa lạ, nhìn vào cách bố trí của nó anh cũng có thể dễ dàng đoán được đây là nơi nào.

Nhưng Cảnh Quân nghĩ mãi cũng không thể nhớ ra mình đã vào đây như thế nào? Có lẽ tối qua anh thật sự đã uống quá nhiều.

Anh đưa tay lên xoa xoa cái đầu đang đau như búa bổ của mình một lúc rồi cũng ngồi bật dậy định bước xuống giường. Nhưng ngay lúc anh vén chiếc chăn ra khỏi người thì phát hiện có điều gì đó không đúng đã xảy ra.

Cảnh Quân đưa mắt nhìn xuống cơ thể đang trần như nhộng của mình rồi nhìn vào đống quần áo đang vương vãi dưới sàn nhà, lại còn có một vệt máu màu hồng nhạt đang lưu lại trên tấm ga giường khiến đôi mày anh lặp tức chau lại.

Rốt cuộc tối qua anh đã làm ra những chuyện gì? Cô gái đã ngủ cùng anh là ai? Nhân viên quán rượu, PG, hay là một người phụ nữ nào khác...tại sao anh lại hoàn toàn không nhớ ra được một chút gì hết vậy.

Cảnh Quân đưa tay day day hai huyệt thái dương của mình như đang cố nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào tối qua, nhưng lại không hề có được một kết quả gì.

Cuối cùng anh chán nản bước xuống giường nhặt lấy quần áo lên rồi đi thẳng vào phòng tắm. Cô gái đó đã đi rồi, còn anh thì cũng không thể nhớ ra được gì, vậy cứ xem như tối qua là một buổi tối ăn chơi sa đọa của anh đi.

Cảnh Quân cứ nghĩ mọi chuyện dừng lại như thế là xong, nhưng khi hoàn tất thủ tục trả phòng, tiếp tân khách sạn trả lại cho anh hai thẻ căn cước nhận phòng tối qua, nhìn cái tên DƯƠNG CẨM NHUNG đang in trên đó đôi chân anh như đông cứng tại chỗ.

Tại sao lại là cô ấy? Khi anh cứ nghĩ chuyện xảy ra chỉ đơn giản là ăn bánh trả tiền hay chỉ là giải quyết nhu cầu của hai bên khi đầu óc anh không được tỉnh táo mà thôi, nhưng tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này chứ?

Vốn ngày hôm qua khi anh dọn phòng nhìn thấy một số vật kỷ niệm từ bé đến giờ của mình và Đình Đình đột nhiên lại thấy nhớ đến cô, vì thế mà anh mới lái xe đến quán rượu thường ngày.

Anh chỉ định một lần cuối cùng vì cô mà uống một bữa thật say để rồi quên đi tất cả, nhưng không ngờ lại.....

Cảnh Quân buồn bã lê từng bước chân của mình rời khỏi cửa khách sạn.

Ngồi bên trong xe, anh chăm chăm nhìn vào tấm thẻ căn cước in hình cô gái trẻ trên tay, rồi lại nhớ đến vệt máu chói mắt trên tấm ga giường sáng nay mà đầu anh càng lúc càng cảm thấy đau hơn.

Quen biết Cẩm Nhung bao lâu nay, Cảnh Quân cũng biết cô không phải là một cô gái tùy tiện.

Chuyện tối qua tuy anh không nhớ gì hết, nhưng có lẽ đã hết chín phần là lỗi của anh gây ra.

Mà đó lại còn là lần đầu tiên của cô...

Nghĩ đến đây đột nhiên trong lòng Cảnh Quân có chút nặng nề, mắt anh sau đó nhắm nghiền lại, đầu ngã ra sau tựa vào ghế lái thật lâu như đang suy ngẫm vấn đề gì đó.

Cho đến lúc có một quyết định cuối cùng, Cảnh Quân mới ngồi ngay ngắn dậy rồi đưa tay vuốt mặt mình một cái cho thật tỉnh táo, sau đó anh cầm điện thoại lên bấm lại dãy số gần nhất đã gọi vào tối qua mà căng thẳng thực hiện một cuộc gọi đi.

Nhưng tiếc rằng điện thoại của cô lúc này đã không thể liên lạc được.



Lo lắng cô gái ấy vì chuyện tối qua mà nghĩ quẩn, Cảnh Quân cũng tức tốc lái xe đến nơi ở của cô. Trên đoạn đường đi, một cảm giác sợ hãi như đang truyền qua các sợi dây thần kinh đang căng thẳng của anh, khiến l*иg ngực anh cứ đập liên hồi.

Nếu thật sự Cẩm Nhung xảy ra chuyện gì thì cả đời này của anh cũng không thể nào tha thứ được cho mình.

Bên trong căn hộ do công ty sắp xếp, Cẩm Nhung từ lúc trở về từ khách sạn đến giờ vẫn còn nằm dài trên chiếc giường lớn của mình.

Nghĩ đến chuyện đã xảy ra, nước mắt cô vẫn chưa thể ngừng rơi. Không phải là cô tiếc cho lần đầu gìn giữ bao nhiêu năm của mình, mà là nỗi đau nơi trái tim cô vẫn còn râm ran ê ẩm.

Khi nỗi đau trong cô vẫn còn chưa lắng xuống thì tiếng chuông cửa bất ngờ reo lên...

Cẩm Nhung cứ nghĩ hôm nay mình nghỉ nên đồng nghiệp có việc tìm đến.

Cũng không để cho người bên ngoài phải chờ lâu, cô lau nước mắt rồi đứng dậy bước ra ngoài mở cửa.

Nhưng cô thật sự không ngờ đến người đứng trước mặt cô lúc này lại là người mà hiện giờ cô không muốn gặp nhất.

Ở bên ngoài, Cảnh Quân nhìn thấy cô trái tim đang treo lơ lửng của anh lúc này mới được hạ xuống.

Nhưng nhìn vào đôi mắt vẫn còn sưng đỏ của Cẩm Nhung, những lời anh muốn nói như nghẹn lại trong cổ họng của mình, anh cũng không biết vì sao nơi l*иg ngực mình lúc này cảm giác có một chút gì đó nhói đau.

Gương mặt anh cũng vì thế mà trầm xuống rất nhiều

"Anh vào trong nói chuyện có được không?"

Nghe Cảnh Quân hỏi Cẩm Nhung cũng gật đầu rồi mở rộng cửa cho anh bước vào.

Cô cũng kiềm nén cảm xúc của mình xem như không có việc gì mà thấp giọng hỏi anh

"Anh tìm em có việc gì sao?"

Cẩm Nhung không đoán ra được anh đến đây là vì chuyện gì. Nhưng cô biết những chuyện tối qua có lẽ sau khi tỉnh lại Cảnh Quân cũng không nhớ được gì đâu.

Cô cũng từng học qua lớp phân tích tâm lý tội phạm, cũng từng tham gia tranh tụng một số vụ án trước tòa, có người nào say khướt không biết đông tây nam bắc là gì mà tỉnh dậy nhớ được những gì mình đã làm đâu.

Cảnh Quân cẩn thận nhìn Cẩm Nhung rồi buồn buồn rút ra tấm thẻ căn cước trong ví mình đưa qua cho cô

"Anh đến trả lại cho em cái này"

Nhìn tấm thẻ trên tay Cảnh Quân, Cẩm Nhung run run nâng cánh tay mình lên nhận lấy rồi nở nụ cười gượng gạo nhìn anh

"Tối qua có một nhân viên trong quán rượu điện em qua đó. Lúc đến nơi thấy anh say quá nên đưa anh qua bên khách sạn nghỉ ngơi, nhưng mà tiếp tân ở đó cứ một hai đòi phải đủ giấy tờ tùy thân của hai người mới cho vào. Lúc em ra về lại quên mất"



"Chuyện tối qua...chỉ vậy thôi sao?" Cảnh Quân nhìn cô chậm rãi bật lên từng tiếng.

Với ánh nhìn của anh lúc này, Cẩm Nhung thoáng vẻ không được tự nhiên nhưng rồi cô cũng mỉm cười gật đầu

"Vâng, vậy chứ anh nghĩ sao nữa" Cẩm Nhung nói ra câu này chợt trong lòng dâng lên một sự chua xót đến khó tả.

Nhưng rồi ngay sau đó cô cảm nhận được một đôi bàn tay to lớn đang đặt lên hai bên vai mình, Cẩm Nhung ngẩng mặt lên, đối diện với cô lúc này là một gương mặt nghiêm túc cùng ánh mắt sâu thẳm của Cảnh Quân đang chăm chăm nhìn mình

"Cẩm Nhung...em không cần phải giấu anh, chuyện tối qua anh đã biết cả rồi. Anh là đàn ông, những gì anh đã làm anh sẽ chịu trách nhiệm"

Cảnh Quân nói xong, anh căng thẳng ngập ngừng vài giây rồi nhìn cô nói tiếp

"Cẩm Nhung...Em có đồng ý cho anh cơ hội để chăm sóc em không?"

Nghe những lời này của anh, những giọt nước mắt vốn đã khô của Cẩm Nhung lại một lần nữa tuôn ra, cô đưa tay lên cố ngăn đi những giọt lệ đang chảy xuống mà cất giọng nghẹn ngào

"Cảnh Quân, em thừa nhận em rất thích anh. Thích anh ngay từ lần đầu tiên gặp anh trong bữa tiệc sinh nhật của anh Kiệt. Thế nhưng em biết, một cuộc hôn nhân miễn cưỡng sẽ không bao giờ có được hạnh phúc. Em không muốn vì một phút sai lầm không tỉnh táo mà anh phải trả giá bằng hạnh phúc của cả đời anh, cũng là hạnh phúc của cả đời em. Vốn dĩ tối qua anh chỉ là anh ngộ nhận em với một cô gái khác, một lần đã đau rồi em không muốn cả đời mình sẽ chịu cảnh như thế. Vì vậy mà em không cần anh phải chịu trách nhiệm gì hết. Cả em và anh...hãy cứ xem đó như là một giấc chiêm bao, đã tỉnh lại rồi thì hãy quên nó đi"

Những lời này của cô khiến đáy lòng Cảnh Quân như se thắt lại, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô giọng anh cũng nghẹn ngào chùn xuống

"Cẩm Nhung, anh xin lỗi vì đã vô tình mang đến tổn thương cho em. Nhưng anh đối với Yên Đình hiện giờ chỉ còn lại là tình cảm anh em, anh hoàn toàn không còn lăn tăn gì nữa. Tối qua anh ngộ nhận có lẽ đó đơn thuần chỉ là những tiềm thức của trước đây của mình. Nếu em tin tưởng cho anh cơ hội, anh nhất định sẽ chứng minh cho em thấy anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em. Những lời này là thật lòng của anh, không phải miễn cưỡng như em nghĩ đâu"

Thấy Cẩm Nhung vẫn im lặng cúi đầu nhìn xuống, Cảnh Quân lần nữa hỏi cô

"Cẩm Nhung, em có tin tưởng ở anh không?"

Nhìn vào ánh mắt chân thành của Cảnh Quân lúc này, Cẩm Nhung cắn chặt môi mình nhìn anh, không hiểu sao cô vẫn muốn đánh cược số phận mình một lần vào tay người đàn ông này.

Cuối cùng cô cũng nhìn anh gật đầu

"Em tin anh. Chỉ cần một ngày anh quay lại nhìn em, em đồng ý đứng ở phía sau chờ anh quay lại nhìn mình"

"Cẩm Nhung..."Cảnh Quân xúc động ôm cô ghì chặt vào lòng.

Trên đỉnh đầu của cô lúc này vang lên giọng nói trầm ấm của anh như một lời hứa hẹn

"Cho anh thêm một chút thời gian. Anh hứa nhất định sẽ mang đến hạnh phúc cho em"

Nghe anh nói khóe miệng Cẩm Nhung cũng chợt cong lên, cô không ngờ hạnh phúc lại đến với mình bất chợt như thế.

Không hiểu sao, cô lại rất có lòng tin ở đoạn đường tình này.