Chương 3: Khoảng Cách Một Mét Như Xa Ngàn Dặm

Trái tim Yên Đình lúc này gần như đập loạn.

"Thế Kiệt"...Tại sao lại là anh ấy chứ.

Cô cảm thấy dường như ông trời đang cố ý trêu đùa mình. Người mà tối qua cô còn nói sẽ cố quên đi thì hôm nay anh lại đột ngột xuất hiện ngay trước mắt cô như thế này.

Nếu như cô sớm biết anh đã chuyển công tác đến đây thì ngày hôm đó có đánh chết cô, cô cũng không bao giờ nhận lời tham gia vào chuyên án này.

Ở phía sau Lâm Thế Kiệt tắt điện thoại rồi lạnh lùng bước đến trước mặt cô

"Lên đi. Cục trưởng và mọi người đang chờ em ở trên phòng họp"

"Dạ" Yên Đình gật đầu đáp lại rồi đứng dậy đi theo sau anh.

Đứng cùng một thang máy, cô có thể cảm nhận được bầu không khí lúc này đã trở nên gượng gạo đến mức nặng nề, cô cố gắng đè nén cảm xúc, giữ hơi thở của mình ổn định trở lại rồi quay sang Lâm Thế Kiệt nhẹ nhàng cất giọng

"Anh chuyển công tác đến đây khi nào?"

"Hai năm trước"

"Lần này em tham gia chuyên án Huỳnh Đức Long anh cũng biết sao?"

"Chỉ mới biết sáng nay thôi"

Trước thái độ lạt nhạt của Lâm Thế Kiệt, Yên Đình cũng không tiếp tục hỏi nữa. Trước đây cô chưa từng nghĩ đến có ngày họ sẽ đối diện với nhau trong bầu không khí như thế này.

Ở khoảng cách không đầy một mét nhưng Yên Đình cảm thấy như họ đang xa nhau ngàn dặm. Cũng dáng vẻ đó, gương mặt đó nhưng hôm nay cô không còn cảm nhận được sự ấm áp ở nơi anh mà chỉ cảm thấy xung quanh mình như đang bị bao phủ bởi một tầng băng lạnh lẽo.

Thật lâu sau, Lâm Thế Kiệt mới nặng nề lên tiếng

"Em và Cảnh Quân...hạnh phúc chứ"

Yên Đình nở nụ cười nhẹ, nhưng thật sâu trong đáy lòng có một chút gì đó gọi là chua chát.

"Vâng. Anh ấy đối với em rất tốt"

Lâm Thế Kiệt quay sang nhìn cô, nhưng với gương mặt lạnh như băng của anh lúc này thì không ai có thể nhìn ra được cảm xúc bên trong của anh là gì.

"Ding dong"

Âm thanh vang lên, cửa thang máy mở ra, Lâm Thế Kiệt cũng nhanh chóng thu lại ánh nhìn của mình rồi đi đến gõ cửa phòng họp bước vào.

Anh nhìn Lãng Phong đang ngồi ở vị trí chủ tọa lễ phép cất giọng

"Cục trưởng, cô ấy đã đến rồi"

Từ sau lưng Lâm Thế Kiệt, Yên Đình cũng bước lên rồi cúi đầu chào ông

"Chú Phong"

Lãng Phong nhìn chiếc ghế trống bên cạnh mình ra hiệu cho cô.

"Cháu cùng ngồi đi"



"Dạ"

Đợi đến khi cô và Lâm Thế Kiệt đã ngồi ngay ngắn vào bàn, ông mới nhìn về mọi người bên dưới cất giọng trầm thấp.

"Giới thiệu với các đồng chí, đây là Trung úy Triệu Yên Đình, vừa được chuyển từ cục cảnh sát hình sự về tổ chuyên án của chúng ra. Hi vọng các đồng chí sẽ cùng nhau hợp tác vui vẻ"

Sau khi đã giới thiệu Yên Đình với mọi người xong, Lãng Phong ôn hòa quay sang cô

"Để chú giới thiệu một số đồng nghiệp ở đây cho cháu làm quen trước"

"Đây là đại tá Lê Tùng Dương, trưởng phòng PC04, từng công tác tại cục hình sự, chắc cháu đã biết" ông vừa nói vừa đưa tay về người đàn ông trung niên đang ngồi đối diện cô.

Yên Đình nhìn ông khẽ gật đầu

"Dạ, cháu biết ạ"

Nói xong cô đứng dậy mỉm cười xinh xắn rồi cúi đầu chào Lê Tùng Dương.

"Dạ cháu chào chú Dương"

Lê Tùng Dương nhìn cô, cũng mỉm cười đáp lại.

"Chào cháu"

"Còn người vừa đón cháu là Đại úy Lâm Thế Kiệt - đội trưởng đội một, cũng là chỉ huy của tổ chuyên án. Sau này có vấn đề gì cháu chưa hiểu thì có thể hỏi cậu ta" Lãng Phong nhìn cô nói tiếp.

Yên Đình không nghĩ lần này trở lại thành phố H có nhiều điều bất ngờ đến với cô như vậy. Không chỉ vô tình gặp lại mà bây giờ cô còn trở thành đồng đội, cùng kề vai tác chiến với anh.

Yên Đình cũng không biết ở tình cảnh này là cô nên khóc hay cười nữa. Cô chỉ biết rằng mình cần phải cố gắng thích nghi, khi cuộc sống sau này mỗi ngày đều phải đối diện với anh.

Nghĩ thế cô quay sang Lâm Thế Kiệt khẽ mỉm cười

"Đội trưởng, sau này nhờ anh chỉ dạy thêm"

Lâm Thế Kiệt nghiêm túc nhìn cô

"Em vào sau, có chỗ nào chưa nắm bắt kịp thì có thể hỏi tôi hoặc các đồng nghiệp trong tổ"

"Bên cạnh tôi là Kỳ Sơn, Đình Tùng, Đức Mạnh,....Hải Nam"

Anh vừa dứt lời thì đã nghe Kỳ Sơn lên tiếng

"Cục trưởng, Yên Đình thật giống với..."

Mặc dù anh ta chưa nói hết câu đã dừng lại nhưng Lãng Phong cũng đủ hiểu ý anh ta muốn nói gì.

Ông gật đầu

"Đúng vậy. Đó là lý do vì sao tôi cần Yên Đình tham gia vào chuyên án này"

Ngồi một bên, Yên Đình mơ hồ nhìn Kỳ Sơn rồi quay lại nhìn Lãng Phong, cô không biết họ đang nói về điều gì và cô giống ai chứ...



Nhìn thấy vẻ mặt tò mò của cô, Lãng Phong cười cười

"Lát nữa cháu sẽ biết mình giống ai"

Nói xong, ông hướng mắt về những người bên dưới "cuộc họp đến đây kết thúc, các đồng chí trở về làm việc đi. Thế Kiệt, Yên Đình ở lại"

"Dạ, chào cục trưởng" mọi người đồng loạt đứng dậy nghiêm trang chào ông rồi từng người một lần lượt rời phòng.

Đợi đến khi tất cả rời khỏi, cánh cửa phòng đã được khép lại, Lãng Phong mới ôn hòa nhìn hai người còn lại

"Thế Kiệt, cậu đưa tài liệu của Huỳnh Đức Long qua cho Yên Đình xem đi"

Lâm Thế Kiệt nhìn ông rồi nhìn xuống bộ hồ sơ vụ án trước mặt, có chút miễn cưỡng nhưng rồi anh cũng đẩy nó sang cho cô gái đang ngồi bên cạnh mình.

Yên Đình nhận lấy tài liệu từ anh rồi cẩn thận lật từng trang ra xem, vốn từ nhỏ cô đã có khả năng ghi nhớ rất nhanh nên không mấy chốc cô đã gần như đã nắm bắt được hết những tình tiết mấu chốt liên quan đến trùm ma túy Huỳnh Đức Long.

Yên Đình tiếp tục lật những trang phía sau, rồi bất chợt bàn tay cô khựng lại khi nhìn thấy bức ảnh đặt trong một phần tài liệu đó.

Nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Yên Đình chăm chăm nhìn vào bức ảnh đó, Lãng Phong nhẹ nhàng lên tiếng

"Rất ngạc nhiên phải không? Đó là Trương Mộng Bình, người vợ quá cố của Huỳnh Đức Long"

Lãng Phong ngừng lại vài giây rồi nhìn cô nói tiếp

"Lần đầu tiên chú nhìn thấy bức ảnh cô ấy chụp cùng với Huỳnh Đức Long, chú đã rất ấn tượng với gương mặt này, và ngay sau đó chú cũng đã liên tưởng đến cháu. Nếu như chú không biết rõ về mẹ cháu thì chắc khi đó chú đã nghĩ hai người là chị em song sinh với nhau rồi"

"Cháu có thấy vậy không Yên Đình?" Lãng Phong hỏi lại.

"Dạ" Yên Đình khẽ gật đầu.

Đương nhiên là cô cũng thấy được cô gái trong bức ảnh rất giống với mình rồi, không những vậy mà còn giống nhau như hai giọt nước, bởi vì cô gái đó chính là cô. Nói chính xác hơn đó là ảnh chụp của cô trong buổi tiệc sinh nhật của Lâm Thế Kiệt vào hai năm trước.

Cô quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh nhưng Lâm Thế Kiệt vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa, một cô gái xinh đẹp khoác lên người bộ cảnh phục nghiêm chỉnh bước vào.

Yên Đình vô thức quay đầu nhìn lại, bất chợt lòng ngực cô lại lần nữa nhói đau....

Thì ra Thế Kiệt chuyển công tác về đây là vì cô ấy sao?

Bên ngoài cửa Đỗ Nhã Thanh rụt rè cúi chào Lãng Phong rồi bước đến vị trí Lâm Thế Kiệt đang ngồi, ánh mắt cô ta tò mò lướt nhanh qua khuôn mặt của cô gái đang ngồi bên cạnh anh, chợt nhận ra đó chính là Triệu Yên Đình, sắc mặt cô ta cũng dần tối lại.

Sau vài giây ngỡ ngàng, cô ta cũng kịp thu lại cảm xúc nhất thời của mình rồi mỉm cười đưa tập tài liệu trên tay qua cho Lâm Thế Kiệt.

"Hồ sơ của anh đây. Anh còn cần gì nữa không?"

"Không. Em xuống làm việc đi" Lâm Thế Kiệt cầm lấy tập tài liệu, nhàn nhạt đáp lại cô ta.

"Dạ" Đỗ Nhã Thanh khẽ gật đầu rồi cất bước rời đi, nhưng những bước chân của cô ta lúc này đã trở nên nặng nề, không còn nhanh nhẹn như lúc vừa mới bước vào.

Ra đến bên ngoài, hai bàn tay cô ta vô thức siết chặt lại vào nhau, gương mặt đã mấy phần lạnh xuống, ánh mắt lúc này cũng trở nên dữ dằn hơn.

Cô ta không cần biết lần này Triệu Yên Đình trở lại đây là vì lý do gì, cô ta chỉ biết nhất định cô ta sẽ không để cho người phụ nữ đó có cơ hội ở cạnh Thế Kiệt bất kỳ lần nào nữa. Đó là người đàn ông của cô ta, là người đàn ông mà cô ta đã xác định sẽ trở thành vợ anh từ mười năm trước.