Buổi tối trở về....
Yên Đình nhìn thấy căn hộ bỏ trống đối diện hai ngày trước rục rịch dọn nhà cuối cùng hôm nay cũng đã có người chuyển đến ở, tuy vậy cô cũng không bận tâm nhìn xem hàng xóm đó là ai, mà chỉ mở cửa đi thẳng một mạch vào bên trong.
Cô không hề biết rằng ở đâu đó có một ánh mắt sâu thẳm đang nhìn theo bóng lưng cô độc của cô.
Tuy chỉ nhìn được một nửa gương mặt của Yên Đình, nhưng với ánh mắt tinh tường của mình, Huỳnh Đức Long cũng có thể nhìn ra được sự bi thương trên gương mặt đó, nó hoàn toàn khác xa với một cô gái có nụ cười tỏa nắng mà anh đã từng gặp.
Nhìn cánh cửa trước mặt đã nhanh chóng đóng chặt lại, đôi mắt Huỳnh Đức Long cụp xuống nhìn vào một vật nhỏ anh đang cầm. Anh đoán nội tâm đó của cô có lẽ là liên quan đến thứ đang nằm trong tay mình lúc này.
Huỳnh Đức Long cảm thấy cô gái này quả thật mang đến cho anh không ít tò mò. Vì thế mà anh ta muốn biết về cô nhiều hơn thế nữa.
Ở bên trong căn hộ của mình, Yên Đình tắm xong liền muốn lên giường đi ngủ sớm, bởi vì hôm nay cô đã trải qua một ngày dài mệt mỏi và mất nhiều năng lượng rồi, lúc này cô tựa như một chiếc điện thoại sắp sập nguồn, gần như không còn tí sức lực nào nữa.
Nhưng đèn trong phòng còn chưa kịp tắt thì cô nghe tiếng gõ cửa từ bên ngoài vọng đến.
Yên Đình cứ nghĩ là Thế Kiệt tìm cô, nhưng cánh cửa căn hộ vừa mở ra cô sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt
"Anh Long"
"Sao vậy, nhìn thấy tôi ngạc nhiên lắm sao?" Huỳnh Đức Long nhìn cô hỏi lại.
Yên Đình cười cười
"Dạ. Có một chút ạ. Mà sao anh biết em ở đây"
"Tôi cũng không biết. Chỉ là vừa rồi ở trong nhà tình cờ nhìn thấy em về"
Huỳnh Đức Long nói một cách vô cùng tự nhiên, giống như đây hoàn toàn chỉ là một sự trùng hợp mà anh ta không hề biết trước.
"Nói vậy người mới chuyển đến căn hộ này là anh sao?"
"Ừ" Huỳnh Đức Long gật đầu, rồi lại nhìn cô cười cười
"Không ngờ bây giờ chúng ta lại là hàng xóm của nhau. Không biết em có nể mặt sang nhà tôi uống ly rượu mừng nhà mới không"
"Dạ được chứ" Yên Đình không chần chừ suy nghĩ đã liền đáp lại. Bởi vì đây là một cơ hội hiếm có để cô đường đường chính chính bước vào nơi ở của tên trùm ma túy này.
Huỳnh Đức Long không nghi ngờ gì mà chỉ nhìn cô bằng ánh mắt có chút mong chờ
"Vậy tôi về chuẩn bị, lát em sang nha"
"Dạ" Yên Đình mỉm cười gật đầu.
Đợi đến khi anh ta đã quay về, Yên Đình đóng cửa căn hộ nhà mình rồi nhanh chóng chạy thẳng vào phòng ngủ. Bàn tay cô không ngừng vỗ nhẹ lên l*иg ngực nhằm làm giảm bớt sự hồi hộp của mình lúc này.
Bởi vì hành động lần này không nằm trong kế hoạch ban đầu của tổ chuyên án nên Yên Đình cần phải báo cáo lên trên trước khi hành động.
Nhưng trưa nay cô mới chọc cho Thế Kiệt tức giận mà đùng đùng bỏ đi, bây giờ cô cũng ngại gọi cho anh. Suy nghĩ một lúc cô bấm một dãy số gọi đi.
Đầu bên kia Kỳ Sơn cũng nhanh chóng bắt máy
"Anh nghe đây Yên Đình"
"Kỳ Sơn, Huỳnh Đức Long đã chuyển đến căn hộ đối diện nhà em rồi, anh đã biết chuyện này chưa?"
"Lúc chiều anh nhìn định vị thấy xe hắn đang đậu dưới tầng hầm khu Himlam, nhưng anh không nghĩ hắn lại dọn đến gần chỗ em"
"Vậy giờ em có dự tính gì không?" Kỳ Sơn hỏi cô.
"Dạ vừa rồi Huỳnh Đức Long có sang mời em qua nhà anh ta uống ly rượu mừng nhà mới. Nhưng em không biết nhiệm vụ tiếp theo của mình là gì, nên em muốn hỏi ý kiến tổ chuyên án trước khi hành động"
"Chuyện này quan trọng, sao em không hỏi đội trưởng?" Kỳ Sơn khó hiểu hỏi lại cô.
"Dạ em có gọi, nhưng chắc anh ấy bận nên không nhấc máy"
Yên Đình lấy đại một cái cớ để nói, nhưng cô không biết rằng ở bên cạnh Kỳ Sơn lúc này còn có thêm một người đàn ông khác nữa.
Bởi vì anh ta mở loa ngoài nên những gì cô nói Thế Kiệt đều nghe tất cả. Anh liền cầm điện thoại của mình mở ra xem lại nhưng hoàn toàn không hề có cuộc gọi nhỡ nào trước đó. Vì thế mà sắc mặt anh cũng lạnh xuống mấy phần, cô gái này từ khi nào đã biết nói dối tự nhiên như vậy chứ.
Nhưng Kỳ Sơn lại hoàn toàn tin đó là thật. Anh ta thấp giọng
"Em giữ máy chờ anh một chút"
Nói xong anh ta liền nhìn sang Thế Kiệt
"Anh Kiệt, vậy giờ Yên Đình phải hành động như thế nào?"
"Câu bảo cô ấy tìm cơ hội lắp thiết bị nghe lén vào các khu vực bên trong nơi ở của Huỳnh Đức Long. Nhưng phải đảm bảo an toàn tuyệt đối. Nếu như thấy không có cơ hội hành động thì chờ lần sau, nhất định không được mạo hiểm"
"Dạ"
Kỳ Sơn gật đầu rồi lặp tức truyền lời qua cho Yên Đình.
"Anh Kiệt bảo em tìm cơ hội lắp thiết bị nghe lén vào các khu vực bên trong nơi ở của hắn. Nhưng phải đảm bảo an toàn tuyệt đối. Nếu như thấy không có cơ hội hành động thì chờ lần sau, nhất định không được mạo hiểm"
"Dạ em biết rồi" Yên Đình cắn môi đáp lại.
Cô làm sao ngờ rằng Thế Kiệt và Kỳ Sơn đang ở cùng một chỗ. Lần này xem ra cô tự đào hố chôn mình rồi. Ai mà không biết trong công việc Thế Kiệt nghiêm khắc như thế nào chứ.
Yên Đình ngắt máy xong, cô ngồi ổn định lại tâm trạng một lúc rồi đứng dậy đi sang căn hộ của Huỳnh Đức Long.
Nghe thấy tiếng động, từ bên trong phòng bếp Huỳnh Đức Long liền lên tiếng
"Yên Đình phải không?"
"Dạ"
"Em ngồi chơi xem tivi đi. Tôi đang dở tay dưới đây chút, sẽ lên ngay thôi"
Nghe tiếng vọng của Huỳnh Đức Long, Yên Đình cũng thoải mái bước xuống gian bếp nhỏ. Nhìn thấy anh ta đang đeo một chiếc tạp dề trên người khiến cô có chút không tin vào mắt mình. Cô không ngờ người đàn ông này vậy mà có thể tự mình xuống bếp như thế.
Cô bước vào trong mỉm cười nhìn anh ta
"Anh đang nấu ăn sao? có cần em giúp gì không?"
"Không cần đâu. Em lên trên đi. Cũng sắp xong rồi"
Thấy Huỳnh Đức Long kiên quyết không cho mình ở lại, Yên Đình cũng ngoan ngoãn đi lên trên.
Đứng trong phòng khách, cô cẩn thận đảo mắt kiểm tra xung quanh, sau khi xác định trong nhà hoàn toàn không có bất kỳ camera giám sát nào cô mới yên tâm tiến lại bộ sofa gần đó ngồi xuống.
Nhưng ánh mắt của cô lúc này vẫn không ngừng dán chặt lên cánh cửa phòng bếp trước mặt. Bàn tay sau đó cũng nhanh chóng rút ra một thiết bị cực nhỏ gắn xuống bên dưới ghế. Đến khi mọi việc hoàn thành cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong lúc cô đang đứng dậy định tiếp tục gắn máy nghe lén vào các khu vực khác trong nhà, thì vừa lúc này Huỳnh Đức Long từ phòng bếp đi lên.
Anh ta nhìn cô
"Em định đi đâu à?"
Đôi chân Yên Đình khựng lại, cô cố gắng nở nụ cười thật tự nhiên
"Em định xuống xem anh đã xong chưa?"
"Xong rồi đây. Em qua đi"
Nghe lời Huỳnh Đức Long, cô cũng nhanh chóng bước đến bàn ăn. Nhìn thấy hai đĩa bít tết nóng hổi được đặt ngay ngắn trên bàn, cô cũng không tiếc lời khen ngợi.
"Wow, nhìn ngon quá. Em thật không ngờ anh lại biết nấu ăn đó nha. Thật đúng là mẫu đàn ông hiếm có của xã hội hiện nay mà"
Huỳnh Đức Long cười cười
"Hiếm có gì chứ. Tại tính tôi không thích có người lạ vào nhà, vì vậy mà phải tự học vài món để không bị đói thôi"
Anh ta vừa nói vừa đi đến tủ rượu rồi quay lại hỏi cô
"Em uống được rượu vang không?"
"Dạ được ạ" Yên Đình thoải mái đáp lại.
Tuy tửu lượng cô không cao, nhưng rượu vang thì cô có thể uống được vài ly.
Nghe cô nói, Huỳnh Đức Long thuận tay lấy ra hai chai rượu mang đến bàn ăn. Một chai vang đỏ thượng hạng dành riêng cho Yên Đình, còn chai whisky loại mạnh còn lại là của anh ta.
Hai người vừa ăn tối vừa thưởng thức rượu ngon, lại hòa cùng những câu chuyện của Huỳnh Đức Long cùng nét hồn nhiên của Yên Đình khiến không khí càng thêm vui vẻ.
Ở căn hộ tầng trên, thông qua thiết bị nghe lén mà Yên Đình vừa lắp xong, Thế Kiệt và Kỳ Sơn cũng có thể cảm nhận được không khí vui vẻ dưới đó.
Kỳ Sơn cười cười nhìn sang Thế Kiệt
"Xem ra tên Huỳnh Đức Long này đã động tâm với Yên Đình nhà chúng ta thật rồi"
"Mà anh Kiệt, anh có nghĩ hắn lãng mạn như thế này liệu Yên Đình có thích hắn thật không? Nếu như vậy thì nguy thật đấy"
Kỳ Sơn vừa dứt lời đã bắt gặp ánh mắt như thiêu đốt của Thế Kiệt đang bắn về phía mình
"Cậu bớt nhảm đi"
Lần đầu tiên Kỳ Sơn nhìn thấy Thế Kiệt phản ứng gay gắt như thế này. Anh ta sợ hãi mà cũng lặp tức im bặt, không còn dám nói thêm câu nào.