- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Hơn Cả Những Lời Yêu
- Chương 1: Mảnh Vụn Ký Ức
Hơn Cả Những Lời Yêu
Chương 1: Mảnh Vụn Ký Ức
Dưới ánh đèn đêm, những ngón tay thon dài mảnh mai của Triệu Yên Đình chạm nhẹ lên quyển sách đã được cô cất giữ cẩn thận trong ngăn bàn làm việc của mình.
"Giá như ta chưa từng yêu" một cái tên chỉ cần đọc lướt qua là người ta đã có thể cảm nhận được một nỗi đau ẩn sâu bên trong câu chuyện đó.
Một quyển sách mà mỗi lần chạm tay vào nó là lòng cô lại cảm thấy nhói đau, nó tựa hồ như có bị một bàn tay vô hình nào đó đang bóp nghẹt trái tim mình, đau đến mức cô gần như không thể nào thở nổi.
Vậy mà cô cũng không hiểu vì sao năm đó cô lại chọn mua một câu chuyện đau buồn như thế này, để rồi hai năm qua cô chưa một lần dám lướt qua nội dung bên trong của nó là gì.
Bởi có lẽ cô sợ sẽ nhìn thấy chính bản thân mình từ trong câu chuyện đó.
Trước đây, cô cứ nghĩ đơn giản nỗi đau nào theo thời gian rồi cũng sẽ xóa nhòa, nhưng hôm nay cô mới biết rằng mình thật sự đã sai. Những gì cô càng muốn xóa đi thì ngược lại nó càng khắc sâu vào tận trái tim cô.
Triệu Yên Đình lật nhẹ lên những trang giấy rồi kéo ra một bức ảnh được cô đặt vào bên trong từ khi có quyển sách này. Đây có lẽ là bức ảnh duy nhất còn lại của anh và cô sau tất cả những gì cô muốn xóa hết về anh.
Bàn tay cô run run chạm lên khóe miệng đang mỉm cười của người thanh niên tuấn tú trong ảnh.
Trong hai năm qua, gương mặt này, nụ cười này cứ luôn chồng khít lên nhau, khiến cô không còn phân biệt được đâu là giấc mơ, đâu là đoạn ký ức của mình.
Nhìn cánh tay anh tình cảm khoát lên vai mình, bất chợt những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay cô, mới ngày nào họ còn tay trong tay nhưng hôm nay nhìn lại, chỉ còn là hai tiếng.... "đã từng".
Cô vẫn hiểu tình yêu có thể khiến người ta cười, cũng có thể khiến người ta khóc, nhưng tận cùng của nỗi đau...không phải là rơi nước mắt, mà là khi nước mắt cô rơi...không còn người bên cạnh giúp cô lau đi những giọt nước mắt ấy.
"Thế Kiệt..." Triệu Yên Đình tự hỏi lòng mình để nhớ tên anh thật quá đơn giản nhưng để quên nó đi sao lại khó đến thế.
"Đình Đình"
Trong lúc Triệu Yên Đình còn đang đắm chìm trong đoạn ký ức đầy bi thương của mình thì tiếng gọi mạnh mẽ ở ngoài cửa vang lên kéo cô quay về với thực tại.
Cô lau vội những giọt nước mắt còn vương trên má rồi nhanh chóng đứng dậy mở cửa phòng.
Nhìn người đàn ông uy nghiêm trước mặt cô gượng cười vui vẻ.
"Ba, ba tìm con sao?"
Nhìn thoáng qua đôi mắt ửng đỏ của cô, đôi mày Triệu Hựu Đình hơi nhíu lại nhưng rồi cũng nhanh chóng giãn ra. Ông biết Đình Đình hôm nay đã không còn là cô bé ba tuổi của ngày nào nữa rồi, ông cũng hiểu con gái lớn rồi cũng cần những khoảng riêng tư của mình. Chính vì thế mà ông không hỏi cô vì sao, mà chỉ dời ánh mắt đi rồi im lặng bước vào phòng ngồi xuống chiếc sofa nhỏ gọn được thiết kế bên trong.
Nhìn hai chiếc vali lớn được cô đặt gọn ở một góc, Triệu Hựu Đình ngẩng lên nhìn cô, gương mặt hiện rõ vẻ không vui
"Con thật sự muốn chuyển đến phòng cảnh sát điều tra tội phạm ma túy sao?"
Sợ ba giận, Đình Đình bẽn lẽn ngồi xuống bên cạnh ông khẽ gật đầu
"Dạ. Chú Phong nói chuyên án lần này cần con tham gia"
Nghe cô nói ánh mắt Triệu Hựu Đình hơi trầm xuống. Bao nhiêu năm trong nghề cảnh sát ông thừa biết những chuyên án bên C04 nguy hiểm như thế nào.
Ông trầm ngâm
"Nếu như con không muốn tham gia, ba sẽ nói với Lãng Phong tìm người khác thay thế. Dù sao con ở lại cục hình sự chỗ mẹ thì ba cũng sẽ yên tâm hơn khi qua bên đó"
Đình Đình buồn buồn khó xử nhìn ba
"Nhưng con đã nhận lời với chú Phong rồi, giờ con không thể thay đổi"
Triệu Hựu Đình biết tính con trước nay luôn kiên định, cái tính này có hết tám phần giống ông nên ông cũng không tiếp tục khuyên ngăn, dù sao bên đó cũng có Lãng Phong, ông cũng không cần phải quá lo lắng.
Triệu Hựu Đình tựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn cô cũng trở nên vô cùng nghiêm túc
"Được rồi, con đã nhận lời rồi thì đến đó đi, nhưng xong chuyên án lần này con và Cảnh Quân cũng nên tính đến chuyện đính hôn đi là vừa"
Đột nhiên bị nhắc đến vấn đề này cơ mặt Đình Đình lặp tức trở nên đông cứng, cô gượng gạo nhìn ông
"Chuyện này tính sau đi ba, con vẫn còn nhỏ mà"
"Hai mươi sáu tuổi rồi, nhỏ gì nữa chứ. Ngày xưa mẹ con ở tuổi này đã có một cô nhóc suốt ngày quấn lấy chân ba rồi đó" Triệu Hựu Đình nhìn cô nói.
Nhận ra vẻ mặt không quá nghiêm khắc của ba, sợ dây thần kinh đang căng thẳng của Đình Đình cũng từ từ được thả lỏng. Cô bĩu môi nũng nịu nhìn ông
"Bây giờ khác xưa rồi mà ba, đồng nghiệp của con nhiều người tận ba mươi mà vẫn còn chưa lấy chồng nữa cơ. Ba đừng có bắt con đi lấy chồng sớm như vậy. Con vẫn còn muốn pha trà rót nước cho ba thêm vài năm nữa".
Thật ra vừa rồi Triệu Hựu Đình chỉ muốn thăm dò cô thôi, nhưng quả nhiên như ông đã nghĩ, con gái ông thật sự đang mang tâm tư của một thiếu nữ.
Ông đứng dậy vỗ nhẹ đầu cô
"Tùy con thôi. Nhưng ba chỉ muốn nhắc con một điều, tương lai ở phía trước là cả một bầu trời rộng lớn, những gì thuộc về quá khứ nếu như đã không vui thì con hãy quên nó đi đi. Đừng vì quá khứ mà bỏ lỡ những điều tốt đẹp đang ở trước mắt"
Như bị nhìn trúng vết thương mãi không lành được của mình, đôi mắt hạnh u buồn của Đình Đình ngẩng lên nhìn ông
"Có thể quên được sao ba?"
"Không phải ở vấn đề được hay không được, mà quan trọng là bản thân con có thật sự muốn quên nó đi hay không thôi?" Triệu Hựu Đình nói xong liền cất bước rời đi.
Nhìn theo những bước chân vững chãi lúc này của ông người ta có thể thấy rằng, cho dù là thời gian đã nhiều năm trôi qua nhưng dường như ông chỉ già đi về độ tuổi tác còn thần thái và khí chất ngày nào của ông gần như không hề có sự thay đổi. Vẫn luôn là người mạnh mẽ và kiên quyết, là một điểm tựa vững chắc cho hai người phụ nữ mà ông hết mực yêu thương.
Đình Đình nhìn theo bóng lưng khuất dần của ba cuối cùng cô cũng không khống chế được những giọt nước mắt đã kiềm nén của mình.
Ba nói rất đúng, bởi vì cô đã không thật sự muốn quên, có lẽ do cô quá nuối tiếc những ngày tháng bên anh nên không muốn gạt đi đoạn ký ức của mình. Cho dù có đau thương nhưng nó đã cho cô những tháng ngày thật sự vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng có lẽ đã đến lúc cô cần phải tập quên đi.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Hơn Cả Những Lời Yêu
- Chương 1: Mảnh Vụn Ký Ức