Chương 13: Tại sao mình lại quên mất chuyện này chứ?

"Đồ chết tiệt!"

Cậu chỉ nhún vai không để ý lời anh nói, nhờ đàn em đưa anh đến phòng y tế lần nữa. Lần này anh không còn sức để nổi giận với cậu nữa, tại sao trời đẹp mà chuyện xấu lúc nào cũng ập đến. 5 phút trước anh còn đang cảm kích Đỗ Duy Đức, nghĩ rằng cậu ấy đã suy nghĩ, ăn năn hối lỗi về những việc làm quá đáng của mình. 5 phút sau, chính anh đã bị suy nghĩ tốt đó về cậu mà bị dày vò cho đến mức tức nổ đom đóm mắt mà không thể làm gì trong tình trạng cơ thể hiện tại. Cảm thấy bản thân nên có thời gian nghỉ ngơi và cũng muốn ít chạm mặt đối đầu với Đỗ Duy Đức, anh xin nghỉ 2 ngày ở nhà. Đỗ Duy Đức tốt bụng ư? Có trời sập!

Anh tự tránh kiếp nạn thì kiếp nạn lại tự tìm đến anh. Trong khi đang nằm ở nhà uống cafe đọc sách, "ting" tiếng tin nhắn reo lên.

"Thầy Vũ Hải Đăng, đại ca có chuyện muốn gặp thầy tại trường."

Anh chỉ liếc nhìn, tiện tay gạt bỏ tin nhắn đó đi tiếp tục đọc sách. Khoảng 10 phút, một tin nhắn khác lại đến.

"Đại ca cho thầy 15 phút để xuất hiện, nếu không sẽ có chuyện xảy ra."

Anh coi như bản thân chưa từng nhìn thấy tin nhắn này. Mới nhấp ngụm cafe thì có một đoạn tin từ chính số của Đỗ Duy Đức. Anh quyết định sẽ đọc, đó là một tệp ghi âm. Có chút bất an, anh mở đoạn ghi âm lệ thì lập tức sặc cafe. Ho một hồi mới trấn tĩnh lại được. Cậu ta dám ghi âm lại toàn bộ những lời anh bị ép nói?

"Nếu anh còn lơ đi tin nhắn này, tôi sẽ phát đoạn ghi âm ở phòng phát thanh cho cả trường nghe."

Tiếng tin nhắn vang lên, cùng lúc anh cũng hét lên.

"KHÔNG ĐƯỢC!!!"

Mặc vội chiếc áo khoác liền chạy ngay đến trường, quên luôn cái chân chưa hồi phục hoàn toàn. Đi đến lớp 3-A, chưa kịp đợi anh thở ra hơi thì Đỗ Duy Đức đã đứng dậy và đưa cho anh tờ giấy kèm một chiếc thẻ ngân hàng với những yêu cầu.

"Đến quán My Sun, mua những đồ ở trong giấy. Sai đồ nào lập tức mua lại, anh có 10 phút!"

"Học nhiều quá khiến đầu óc cậu bị chập mạch sao? Có điên không?"

"Tôi ưu tiên sự tự nguyện, anh có thể từ chối nhưng đoạn ghi âm đó tôi sẽ để cho mọi người nghe."

Tay anh đưa lên muốn đấm cậu một trận, được nửa thì may mắn kiềm chế được bản thân. Cố gắng nở một nụ cười thân thiện, giật lấy tờ giấy cùng chiếc thẻ nhanh chóng rời đi. Đến My Sun, nhìn đồng hồ còn 6 phút, anh cũng thúc giục nhân viên nhanh lên một chút. Sau khi mua thành công, anh liền tức tốc chạy về. Đỗ Duy Đức bên này đang thảnh thơi ngồi đếm giờ. Còn 1 phút thì anh đã tập tễnh chạy vào mang theo đồ như yêu cầu.

"Ồ, đáng khen cho sự chăm chỉ làm việc."

Không còn sức quan tâm lời của cậu, hoàn thành việc rồi anh cũng xoay người rời đi. Chưa bước ra cửa đã bị lời tiếp theo của cậu đập cho choáng váng.

"Chưa xong đâu, đến địa chỉ trong mẩu giấy, tiếp tục mua đồ theo yêu cầu, anh có 30 phút."

Vừa ra lệnh cậu liền mở đoạn ghi âm, nghe thấy giọng nói của mình anh liền quay trở lại cầm tờ giấy tiếp tục việc phục vụ tên phá hoại đội lốt ông hoàng Đỗ Duy Đức. Địa điểm trên giấy khá xa, đứng đợi xe bus một lúc vẫn chưa thấy chuyến cần đi. Quyết định sẽ bắt taxi cho nhanh, anh mang đồ quay về cũng là lúc đồng hồ dừng ở con số 26. Anh đã khá mệt mỏi với những việc cậu làm.

"Tôi về được chưa?!"

Giọng nói còn vương hơi thở ngắt quãng cùng sự tức giận.

"Lần cuối, tôi đã đặt My Sun đồ riêng của mình tôi rồi. Anh quay lại đó lấy đi, 7 phút!"

Cắn răng hét lên một tiếng rồi anh lại tiếp tục công cuộc chạy đua. Sau những lần di chuyển này, chân anh đã rất đau và có lẽ đã nặng thêm. Anh sẽ không để yên cho tên nhóc thối tha đó nữa, anh ghé lại quầy xin thêm một chút nước tương. Về được đến nơi đúng thời gian là cả một sự cố gắng.

"Xong rồi! Anh có thể về, lần tới tôi chỉ nhắn duy nhất một tin nhắn. Nếu anh không đến thì tự biết điều gì xảy ra."

"Đây là công sức của tôi đi mua, mong cậu sẽ ăn hết và đừng lãng phí. Chúc ngon miệng!"

Anh nở một nụ cười ẩn ý rời đi và đương nhiên cậu không nhận ra sự ẩn ý trong những lời của anh. Đỗ Duy Đức vừa ăn vừa chơi game rất hưởng thụ, đến khi uống ly nước ở My Sun. Mặt cậu biến sắc vội lao đến nhà vệ sinh. Đàn em nghi ngờ liền mở ly nước ra thì thấy trong đó có nước tương.

"Những điều cậu làm ra với tôi, tôi sẽ tự mình xử lý nó và cả cậu cũng vậy!"

"Vũ Hải Đăng, anh chết chắc!"

Mệt mỏi một lúc mới về được ngôi nhà thân yêu, bỗng nhiên một dòng suy nghĩ khác hiện ra trong đầu anh. Không phải anh đã vi phạm điều mình nói rồi sao? Lỡ như đêm nay cậu sẽ tiết lộ đoạn ghi âm đó thì hình tượng và danh dự bấy lâu nay anh xây dựng sẽ hoàn toàn sụp đổ. Làm mình làm mẩy trên giường, anh lên các trang web truyền thông và tất nhiên cả trang cá nhân của Đỗ Duy Đức để theo dõi cả đêm.