Chương 11: Lo lắng

Anh nói xong liền đỡ anh chàng tóc vàng rời đi. Cả trường lại có một phen náo loạn liền lập tức rời đi về lớp. Khuôn mặt của Đỗ Duy Đức cực kì khó coi, hai hàng mày nhíu lại, đôi mắt đằng đằng sát khí. Cậu không nói không rằng đi thẳng lên sân thượng hít thở không khí. Một lúc sau, Phạm Nhật Hằng đi lên ném cho cậu một lon coca lạnh.

"Mày lên đây làm gì?"

"Tao lên xem thằng bạn bị một thầy giáo thực tập kỷ luật giữa trường."

Cô thản nhiên vừa nói vừa bật nắp lon coca của mình. Cậu bỗng nhiên vung nắm đấm về phía cô nhưng đã bị chặn lại.

"Mày nghĩ mày thắng được tao à?"

Cậu chỉ bật cười rồi vừa uống coca, vừa ngắm cảnh thành phố.

"Đi giải tỏa với tao!"

Cứ nghĩ Phạm Nhật Hằng sẽ dẫn cậu đến bar hoặc đi nhậu, đứng trước quán My Sun mà Đỗ Duy Đức vô cùng ngạc nhiên. Gạt đống suy nghĩ lộn xộn qua một bên và bước vào, cậu thấy bạn mình vô cùng thân thiết với một cô gái lạ. Ngồi xuống bàn, cậu lại mở lời châm chọc.

"Mày giữ dáng lắm mà, sao dạo này uống trà sữa thường xuyên vậy?"

Câu nói này khiến tâm trạng Phạm Nhật Hằng đang vui bỗng chốc lao dốc. Cô liếc nhìn rồi vươn tay nhéo tay cậu.

"Ý mày là bổn cô nương đang mập đúng không?"

Cậu phải năn nỉ một lúc thì cô mới nguôi giận. Nhìn hành động của hai người thân mật, Mai Anh bưng khay trà sữa đến mà cảm thán ghen tị.

"Hai đứa là người yêu hả? Trời ơi nhìn đẹp đôi thật đó!"

Không hẹn nhau mà cả hai người quay qua phía Mai Anh nhìn một lúc rồi cùng nhau bật cười.

"Haha...chị nghĩ em sẽ thích một đứa tính cách trẻ con, ấu trĩ, sáng nắng chiều mưa trưa ẩm ướt như cậu ta sao?"

"Chị nghĩ em sẽ động lòng trước một đứa con gái bạo lực, đanh đá, kén chọn như nó ư? Nực cười quá rồi!"

Cả hai tiếp tục cười phá lên rồi đột nhiên cô đập mạnh xuống bàn.

"Tao cho phép mày nói lại những câu lúc nãy một lần nữa!"

Thấy chiến tranh sắp nổ ra, Mai Anh phải đứng ra giảng hòa. Ở một góc sân trường, anh chàng tóc vàng vừa được Vũ Hải Đăng cứu một mạng. Cậu vô cùng cảm kích, nắm tay anh nói giọng run run.

"Cảm...cảm ơn thầy! Nếu thầy vì việc này mà mất việc thì em sẽ áy náy lắm!"

"Không sao đâu! Thầy sẽ ổn thôi, em nhanh vào lớp đi."

Anh nhẹ giọng an ủi rồi nở nụ cười khiến anh chàng kia an tâm phần nào. Nhìn bóng lưng dần rời đi, trong đầu anh ngập tràn những suy nghĩ. Có thể Đỗ Duy Đức không đuổi việc anh ngay mà sẽ hủy hoại danh tiếng và dày vò anh. Nghĩ đến đây cũng có chút lo lắng, nhưng đã đi đến tận đây rồi. Lẽ nào lại buông tha cho cậu ta phá hoại người khác?

Quay lại với cậu chàng phá hoại Đỗ Duy Đức, muốn ngỏ ý rủ Phạm Nhật Hằng đến Bar nhưng đã bị cô thẳng thừng từ chối. Ngồi trong xe, cậu nhìn thấy cô khoác lên mình đồng phục của nhân viên và đi giao hàng giúp Mai Anh. Lạ thật? Đường đường là thiên kim tiểu thư tại sao phải đi làm thêm ở quán trà sữa nhỏ bé này? Mà lí do gì khiến cậu phải nghĩ nhiều? Bỏ hết suy nghĩ mà lái xe đi tìm cô bạn gái.

Sáng ngày hôm sau, anh vẫn đến trường nhưng tâm trạng có chút bất an. Bây giờ mà gặp Đỗ Duy Đức là có chuyện lớn. Đi ngang qua phòng tài liệu ở tầng 2, có người nhờ anh mang giúp tập tài liệu xuống tầng 1 cho đám sinh viên ôn thi. Nhìn tập tài liệu cao hơn đầu mình mà anh cảm thấy choáng váng. Do bản thân thấp hay do sinh viên quá chăm chỉ? Vì khoảng cách đi lại cũng chỉ có 1 cầu thang nên anh quyết định đi thang bộ vì giờ này sinh viên chờ thang máy rất đông. Anh bước chậm từng bước đi xuống từng bậc thang để quan sát và né tránh các sinh viên đi lên.

"Rầm"

Trời đất chao đảo, anh đυ.ng trúng người đang đi lên không giữ thăng bằng mà lao thẳng xuống phía dưới. Tài liệu cứ thế bay lung tung rải khắp cầu thang, anh cảm thấy một chân mình không thể di chuyển vì bị va vào thành. Nhưng cả thân trên đều không thấy cảm giác đau, định hình lại thì anh đang nằm trên một người. Hương bạc hà xen lẫn mùi nước hoa quen thuộc đã khiến anh càng thêm chao đảo. Ngẩng lên nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh của Đỗ Duy Đức, anh lập tức ngẩn người ra. Cậu cũng nhìn theo hướng ánh mắt anh.

"Vũ Hải Đăng"

Nghe tiếng cậu gọi mới khiến anh sực tỉnh, nén trái tim đang đập nhanh của mình lại mà cố gắng đứng dậy qua một bên. Do chân trái của anh bị trật nên anh chỉ có thể chống tay nâng người ngồi dậy qua một bên. Lúc đó mới hốt hoảng nhìn Đỗ Duy Đức - người đã đỡ cú ngã đau điếng cho anh.

"Cậu không sao chứ? Có bị thương không ?"

Cậu đứng dậy phủi sạch quần áo, nhìn thấy tay mình bị trầy một chút.

"Không sao, mà thầy đi đứng cái kiểu gì vậy?"

Không hỏi thăm tình trạng của anh mà liền lia họng pháo về anh trách mắng.

"Nếu như tôi không nhanh tay bám vào thanh chắn thì bây giờ tôi với anh đã thành bánh xe lăn xuống tầng 1 rồi. Thang máy có thì không đi? Lỡ như cách nhau 2,3 tầng thì sao đây? Đồ hậu đậu không mắt!"