Chương 3

Phóng tầm mắt ra khắp cả Luân Đôn ở thế kỷ này, quý tộc hiển hách giàu có nhất thuộc về hai đại gia tộc, theo thứ tự lần lượt là Charlemagne và Hoult.

Mà anh, Vante, là người thừa kế gia tộc Charlemagne, một vị công tước nổi tiếng với ác danh vang dội trong giới thượng lưu. Tính cách nổi tiếng tàn bạo, ngoại trừ gia tộc Hoult là kẻ thù truyền kiếp, thì e sẽ chẳng có ai trên đời dám trêu chọc đến.

"Tôi không biết anh là ai." Lisa mê muội lắc đầu.

“Vante Charlemagne, nhớ rõ. Ta cũng không thiếu tiền, ý ta muốn là những điều thú vị, là thứ mà có thể khiến cho ta hứng thú."

"Tôi có thể cho anh một cái đồng hồ cổ bằng bạc nguyên chất." Nghe được sự giàu có, không thiếu tiền của anh, Lisa thật sự hoảng loạn.

"Không hứng thú lắm." Vante âm thầm nghĩ, có thể một giây kế tiếp, cô sẽ bật thốt lên suy nghĩ lấy thân thể báo đáp sự giúp đỡ của anh hay không?

"Tôi đây..."

Đang lúc Vante vô hình chờ mong phản ứng tiếp theo của cô thì “cốc, cốc, cốc”, tiếng đập cửa chợt vang lên, làm gián đoạn trò hay.

Tim Lisa đập điên cuồng, cô thấy gương mặt đáng ghét của ông chủ nhà chứa hiện lên trên cánh cửa sổ nhỏ.

"Thật xin lỗi đã quấy rầy ngài, thưa công tước." Ông ta thấp giọng, thái độ thập phần kính sợ.

Công tước? Lisa quay tầm mắt lại, nhìn vào mắt đôi mắt màu lam kia với vẻ khó tin.

Bị lừa vào nhà chứa hai ngày nay, cô đã khϊếp sợ khi biết được tình huống của mình - sau hơn trăm lần được xác nhận bởi vô số gái điếm, cuối cùng cô nhận ra mình đã xuyên đến thế kỷ thứ mười chín, thời đại Victoria ở Luân Đôn, điều vớ vẩn này lại là sự vô cùng chân thật.



Mà giờ khắc này ở trước mắt cô, lại xuất hiện một vị công tước...

Thật tốt quá! Nếu anh ta là công tước, nhất định có quyền lực rất lớn. Tuy rằng anh ta thoạt nhìn lãnh khốc, nhưng thân tự xưng là một quý tộc có phẩm đức cao thượng, chả lẽ thấy chết mà không cứu sao?

Lisa khó nén kích động nhìn Vante, ánh mắt cô sáng lấp lanh, mong muốn cầu cứu.

"Thưa ngài, chúng tôi đang muốn bắt một con đầy tớ đã chạy trốn khi vừa lên bến tàu. Đêm nay, chúng tôi muốn bán đấu giá đêm đầu tiên của cô ta. Gái hạ tiện vừa rồi thừa dịp Paul không chú ý, đã lẻn trốn đi..."

Ông chủ nhà chứa đứng ở bên ngoài xe ngựa, báo cáo đầu đuôi ngọn ngành, khiến Lisa càng nghe càng kinh hãi, cô khẩn trương dùng hai tay ôm ngực, mồ hôi chảy ròng ròng trừng mắt nhìn Vante.

Trời ạ, tại sao ông chủ nhà chứa - Cái tên kiêu ngạo, ác bá, lại dùng giọng điệu cung kính nói chuyện với người này chứ? Sự vui mừng như điên chứa đựng trong đáy mắt Lisa chậm rãi rút đi.

Phảng phất nhìn thấu tâm tư của cô, Vante nghiêng đôi mắt màu lam, liếc nhìn cô một cái "Có lẽ ngươi cũng biết, khu vực này, bao gồm cả quán rượu cùng nhà chứa đều là tài sản của ta."

Đôi môi hạnh của Lisa khẽ nhếch, kinh ngạc tới mức không nói nên lời.

Lisa âm thầm cười khinh, tức giận đến mức muốn đánh bản thân một trận. Cô thật sự là quá ngu xuẩn! Thật vất vả mới trốn thoát, thế mà lại lần nữa tự chui đầu vào hang cọp!

Vante mang cô về nhà chứa, dọc theo đường đi, ông chủ nhà chứa cùng tên bảo vệ với hai gã ma cô vạm vỡ ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, thái độ hèn mọn.

"Anh không phải là công tước sao? Sao có thể làm loại chuyện hạ lưu này? Buông ra!" Khiết nhi vặn vẹo liền bị anh ta nắm chặt cổ tay,cô lại tự làm đau chính mình.

"Đây cũng chỉ là đầu tư, ta chưa bao giờ hỏi đầy tớ của ta dùng phương thức gì để kinh doanh." Vante lôi kéo cô đi vào sảnh lớn, lầu gác trang hoàng cùng không khí vẩn đυ.c khiến người ta choáng váng, buồn nôn, thật không ăn khớp với một thân đầy tôn quý của anh ta.



"Anh sẽ không thật sự tin tưởng vào chuyện ma quỷ của hắn ta chứ? Tôi mới không phải là gái đ*** chạy trốn!" Lisa bị quăng trên sô pha, cô xoa cổ tay ửng đỏ, căm giận trừng mắt nhìn ông chủ nhà chứa ở phía sau Vante.

Simon cao ngạo hạ mắt nhìn cô rồi mới xoay người liếc về hướng tên Frank.

"Ngươi phát hiện ra cô ta ở nơi nào?" Vante hỏi.

"Ngày đó cô ta hoảng hốt đứng ở khu chợ Covent, tôi phát hiện, sau đó liền đem về." Frank chột dạ trả lời.

"Ngươi nói, cô ta chính là đầy tớ chạy trốn từ bến tàu Taiwan?"

"Dạ, đúng vậy."

Chuyện là thế này, mấy tháng trước Vante cùng thương đội từ Đài Loan mang về vài tên nô ɭệ, kết quả sau khi thuyền thương buôn cập bờ, những tên nô ɭệ này vừa lên bến tàu liền mượn cơ hội chạy trốn.

Cũng là vì chuyện này, anh ta khéo léo lợi dụng, tự mình đến cửa nhà Worth Hoult làm khó dễ, giả vờ kiếm chuyện nói Rachel, một cô gái Đài Loan không rõ lai lịch kia, cũng chính là một trong những đầy tớ chạy trốn, khiến cho nơi ở của Worth một phen long trời lở đất, còn đền cho anh một tòa trang viên cùng một con thuyền buôn.

Nghĩ đến đây, Vante không tránh được muốn cười chế giễu tên Worth ngu xuẩn kia một tiếng. Phụ nữ chẳng qua chỉ là thứ để giải tỏa thể xác và tinh thần của đàn ông mà thôi, làm gì đạt đến được trình độ này, thật sự là quá ngu!

Bất quá cũng tốt, bởi vì chuyện này, anh ta ở giữa tìm được lạc thú nhiều đến không đếm được. Thân là con của gia tộc Hoult - kẻ thù truyền kiếp, anh ta thật vui khi thấy Worth gặp phiền toái, làm cho những ngày tháng trong khoảng thời gian đó của tên này qua không quá thoải mái.

Nhưng việc này cũng chỉ để đối phó với Worth, không có nghĩa là những người khác cũng có thể mượn danh nghĩa này, ở trước mặt anh ta, không coi vào đâu làm chuyện ngu xuẩn.

Vì sinh tồn, phụ nữ tự nguyện làm gái đ*** tiếp khách cũng không trái pháp luật, nhưng nếu như là ép người lương thiện, đến lúc đó sẽ thật sự náo loạn, xảy ra chuyện, tuyệt đối khó xem.