Chương 19

Câu chuyện mà Lisa được nghe lúc trước từ Owen là như thế này…

Có một cô gái xinh đẹp thông minh là con của một gia đình quý tộc, quen sống trong sự xa hoa,và hơn nữa cô rất am hiểu về giao tế, nhưng cô không thể chịu đựng được sự bần hàn cùng tịch mịch từ sau khi gia đình sa sút nên đã trở thành tuyệt đại danh kỹ tao nhã trong giới thượng lưu.

Về sau, một vị công tước trẻ tuổi đẹp trai phong lưu trở thành tình nhân của cô, cô mê muội vì anh, dành tất cả tấm lòng, chân tình cho anh, và cô cũng được vị công tước này sủng ái, thậm chí giúp anh sinh một đứa con.

Nhưng mà, trong khi cô đang mang thai ở giai đoạn cuối, anh lại muốn cưới công chúa của một tiểu quốc gia thuộc Châu Âu, làm nên một cuộc hôn nhân hoàn mỹ giữa tài tử và giai nhân.

Lòng cô đau đớn nhưng vẫn giữ được sự kiên cường, cũng không hề âu sầu, vì vậy mà thất sủng, cô vẫn là tình nhân mà công tước muốn tầm hoan, cũng vẫn có cuộc sống quý tộc quá chu toàn và được qua lại với giới thượng lưu như cũ.

Nhưng, đứa con trai của vị công tước đó do cô sinh ra, lại không được may mắn như thế. Mặc dù có cha là công tước có thân phận tôn quý, nhưng mẫu thân lại là danh kỹ trong chốn quý tộc, nên đứa bé đã chịu đủ tất cả sự cười nhạo của người thuộc giới thượng lưu.

Điều may mắn duy nhất là, từ sau khi kết hôn, công tước chưa có con nối dòng.

Cho nên, đứa bé này được công tước đón về nhà, trở thành con trai trưởng danh chính ngôn thuận, chắc canh cuối năm cũng thừa kế tước vị, trở thành công tước lạnh lùng danh chấn Luân Đôn.

Câu chuyện kể đến đây kết thúc.

Lisa nhớ rõ chính mình sau nghe xong lặng yên rất lâu, mới ngẩng đầu hỏi Owen: "Vante muốn trồng ra Tulip màu đen, là vì mẹ anh ấy đúng không?"

"Đúng vậy." Owen trả lời không chút chậm trễ.

Khó trách. Từ trong tòa trang viện này, vô luận là từ cái bàn gỗ hạch đào dài cho đến các món đồ trang trí đặt trên kệ sách, tất cả đều điêu khắc hoặc vẽ lên hoa văn các loại Tulip.

Giấy dán tường trong phòng, hoa văn trên thảm, hoặc là đệm mềm trên sô pha, vật trưng bày, dụng cụ trên bàn làm việc, tất cả đều là trang trí họa tiết Tulip.



"Mẹ của Vante, bởi vì không thể danh chánh ngôn thuận cùng người trong lòng ở bên nhau, chỉ có thể ngồi ở chỗ này trong phòng chờ tình nhân tới cửa gặp... Bà ấy thoạt nhìn rất vui vẻ, kỳ thật rất tịch mịch, chỉ có thể hàng đêm cử hành yến hội, làm cho trong phòng tràn ngập tiếng cười vui vẻ, để bù lấp vào khoảng trống trong lòng."

Từ trong trí nhớ trong đầu Owen hiện lên giọng nói nhẹ nhàng êm tai của mẹ Vante.

"Vante muốn trở thành niềm kiêu hãnh của mẹ anh ta, cũng thống hận bởi vì xuất thân của mình làm trò cười của người khác, cho nên anh ta luôn tự nhủ chính mình phải trở thành người ưu tú, xuất sắc nhất, có thể che lại miệng của mọi người bằng tư cách một người đại biểu cao quý, điều này đã làm cho nó trở nên lạnh lùng cay nghiệt vô tình."

Làm người khác sinh lòng sợ hãi là con đường thẳng tiến nhanh nhất, mà quả thật Vante cũng đã làm được, anh lạnh lùng cay nghiệt làm người ta sợ, sự vô tình của anh làm người ta kinh hoàng, bởi vậy không ai dám ở trước mặt anh làm càn, chớ đừng nhắc tới là giễu cợt sự xuất thân của anh, chỉ sợ người nọ đến khi chết cũng sẽ không biết mình đã chết như thế nào.

Lisa không hiểu được tại sao Owen muốn nói với cô điều đó, đây không thể nghi ngờ là làm cho cô hiểu rõ hơn về con người Vante, nhưng... hiểu biết Vante để làm gì?

Cô không thuộc về khoảng thời không này, cũng không thuộc về nơi này, chỉ là vội vã, bất đắc dĩ, mới đến nơi đây giúp anh trồng, tạo ra Tulip.

Cô cũng vẫn cho là, tạo trồng ra ngoài các loại sản phẩm Tulip mới, chỉ để thỏa mãn lòng hư vinh của một quý tộc, rồi sau đó sẽ kinh doanh chúng, mở rộng, đầu tư vào bản đồ sự nghiệp của anh.

Không nghĩ tới, thì ra anh có chấp niệm với Tulip, là vì mẹ của anh. Trong tâm tư sâu thẳm dưới đáy lòng của anh là sự ôn hòa, mềm dịu, làm cho cô kinh ngạc, cũng câu động lòng cô.

A, đáng giận! Tại sao Owen lại phải nói cho cô biết việc này? Cô chỉ mong muốn làm sao mau chóng trồng ra Tulip Vante muốn, rồi mới thật nhanh rời xa vùng đất thị phi này, rời xa người đàn ông nguy hiểm làm cô không khống chế được nhịp tim của mình…A, đáng giận! Cô căn bản là tự lừa mình dối người!

Từ lúc anh liên tục cứu mạng cô hai lần, lòng của cô cũng đã từng chút từng chút mềm lại, muốn sớm một rời đi sớm một chút, là vì cô sợ hãi bản thân sẽ yêu anh.

Nay... Đã thật sự quá muộn rồi, cô đã yêu lại còn đem sự trong trắng, thuần khiết của mình dâng hiến cho anh, để cho anh tận tình giữ lấy cô, hưởng dụng cô.

Bị những câu hỏi vây quanh do chính mình đưa ra khiến cô đau đầu kịch liệt, thế là Lisa giống như con chim đà điểu, đem chính mình cuốn ở trong chăn, mặc dù sớm thanh tỉnh, cũng không muốn mở mắt ra.

Thẳng đến khi một loạt tiếng gõ cửa vang lên.