Chương 12

"Ngươi cũng biết cô ta thân thể yếu ớt, nếu ta không ôm xuống, cô ta rất có thể sẽ ngã gãy chân, đến lúc đó ai tới giúp ta trồng hoa?" Vante không cho là đúng nói, đôi mắt màu lam nheo đến mức có chút khả nghi.

Ha ha, không thể tưởng được nhân vật thuộc phần tử đen tối nhất Luân Đôn, ngài Vante Charlemagne, lại cũng có lúc chột dạ, đây thật là quá thần kỳ!

"Lisa rất đẹp, không thua vị công tước phu nhân nhà Hoult." Owen nhìn về thân ảnh giai nhân Đông Phương bên ngoài cửa sổ, lại một lần nữa xác nhận địa vị của cô ấy ở trong lòng chủ nhân.

"Ta mang cô ta trở về, chỉ là bởi vì còn giá trị lợi dụng." Vante lại nhấn mạnh thêm một lần nữa, cũng là tự nhủ với bản thân.

"Nếu chỉ bởi vì như thế, vậy ngài thật sự không nên mỗi ngày đều tự giam mình ở thư phòng, lãng phí thời gian ngồi ở cửa sổ quan sát." Hắc, anh, là một người hầu tận trung làm việc bên người Vante, đương nhiên đã gần như hiểu được non nửa.

"Owen!" Khuôn mặt tuấn tú cùa Vante hiện lên vẻ tức giận, căng thẳng.

Owen không sợ chết, nở nụ cười, lập tức đẩy cửa sổ ra, cất cao giọng gọi về hướng vườn hoa: "Lisa, ngài Vante muốn cô lập tức vào thư phòng."

"Anh đang làm cái quái gì thế?" Vante lạnh lùng hỏi.

"Nhà Charlemagne đã lâu rồi không có hơi ấm, cần nhiều hơn một người có thể tạo ra bầu không khí đó, ngài không biết là tiếng cười cùa Lisa rất dễ nghe sao? Vừa vặn cũng đúng buổi trà chiều, tôi đi giúp Lisa pha một bình hồng hạnh." Owen cầm lấy chiếc khay bạc, lưu loát rời khỏi.

Cùng thời khắc đó, Lisa cũng bước vào thư phòng, hôm nay cô mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, làm cho khuôn mặt cô thoạt nhìn dịu dàng thanh lịch hơn, khuôn mặt kia đã bị ánh mặt trời giữa trưa hun đến ửng đỏ, thập phần xinh đẹp.



"Anh tìm tôi?" Đối với vị thượng cấp cao ngạo đã trở thành ông chủ của cô này, Lisa vẫn là rất khó giống như những người hầu khác, dùng giọng điệu cung kính, thái độ cảnh giác đối mặt. Làm ơn đi, cô đến từ thế giới bình đẳng ở thế kỷ 21, mới không thèm quan tâm tới chế độ giai cấp ở nơi này!

"Ngồi đi." Vante liếc mắt về phía cái ghế sofa màu sắc và hoa văn bằng nhung bên cạnh.

Cô vừa đi vào, thư phòng trang nghiêm tựa hồ bị vây quanh bởi một luồng ánh sáng mặt trời, ấm áp tràn ngập cả phòng.

"Vừa vặn, tôi cũng có một số việc muốn cùng anh thương lượng." Lisa không được tự nhiên ngồi vào sô pha, ngẩng đầu một cái vừa vặn cùng anh nhìn nhau, không hiểu sao tim liền đập mạnh, mất tốc độ.

Vào ở tòa trang viện này mấy ngày nay, Lisa phát hiện, có một ánh mắt luôn dõi theo cô, cô không biết chủ nhân của cặp mắt kia muốn cái gì, cũng không biết anh ta đang quan sát cái gì.

Cô thậm chí hoài nghi, không biết anh ta có còn nhớ chính anh ta đã cảnh cáo cô cái gì hay không. Nếu nhớ rõ, tại sao anh ta lại luôn dùng đôi mắt xanh xinh đẹp kia dõi theo cô? Giống như cô là một người xâm nhập lãnh địa thần thánh của anh ta, là nữ tặc có ý đồ muốn lấy đi cái gì đó.

"Muốn bàn cái gì?" Ngón tay Vante dọc nhẹ theo hoa văn trên miệng ly, mặt không cảm xúc nhìn cô, ngực bởi vì hai gò má mê người đỏ ửng của cô mà căng thẳng.

Đáng chết! Nhất định là vì lâu rồi anh không ôm phụ nữ!

"Trong vòng một tháng tôi có thể dạy người làm vườn của anh cách trồng trọt mà không ai có thể lảm được, chỉ cần sau khi bọn họ học tốt, anh phải thả tôi rời đi."

Nghe đến từ rời đi, đôi mắt xanh của Vante liền lạnh lẽo, ngực giống như bị cục sắt đè nặng, cảm xúc không vui nhanh chóng lan tràn toàn thân.

Ngay từ đầu, trong đầu cô đã không ngừng có ý niệm rời đi, nay cô thỏa hiệp lưu lại, mới vừa không lâu lắm, lại muốn rời khỏi?



“Ngươi cho rằng ta là một tên ngốc không biết gì về Tulip sao?" Anh cố gắng tự chủ không đem sự buồn bực trong lòng biểu hiện ra ngoài, mà là lạnh lùng như thường ngày, giọng điệu cũng tràn ngập châm chọc hỏi, " Thời gian để tạo ra giống mới phải đợi từ ba năm trở lên, ta làm sao có thể xác định sau khi ngươi rời đi, thân củ này sẽ cho ra loài hoa như mong muốn?"

Thật sự là, không thể nói lý với tên khốn này! Ác ôn! Lisa ở trong lòng mắng anh một ngàn lần một vạn lần, nhưng như thế này cũng không đủ để tiết hận.

"Rốt cuộc anh muốn như thế nào?" Lisa tức giận, cô cũng không thể làm mất mặt người Đông Phương ở thế kỷ 21.

"Loài Tulip đen." Ánh mắt của anh âm trầm, một chút tối tăm le lói lên con ngươi xanh thẳm.

"Tulip đen?" Lisa ngẩn ra, nhớ tới ngày mới quen hôm đó, anh nhìn thấy đóa hoa "Vỹ Dạ" khô héo kia thì sự cố chấp mãnh liệt xuất hiện trong đáy mắt.

Tulip màu đen? Không phải là trồng từ khắp cả vườn "Vỹ Dạ" sao? Chuyện này có gì khó khăn? Từ thế kỷ hai mươi mốt cô có mang theo túi thân củ cùng hạt mầm kia, trong đó có vài hạt mầm.

A, không đúng! Cô lại đã quên, nơi này là thế kỷ mười chín, ở niên đại này, người Âu châu quả thực giống như ma, muốn sản xuất ra Tulip màu đen căn bản, đơn giản là vì nó không tồn tại trong cái niên đại này.

"Chỉ cần tôi có thể giúp anh trồng ra Vỹ Dạ, anh liền lập tức thả tôi đi?"

"Vỹ Dạ? Ngươi ngay cả cách tạo trồng ra nó cũng còn không hiểu được, đã muốn đặt tên trước cho nó ư?" Anh đùa cợt nhếch khóe miệng.

Không xong, sao cô lại lỡ miệng thế này! Lisa cắn môi, nhanh chóng ngừng đề tài, khẳng định: "Đó là bởi vì tôi tin tưởng tôi nhất định có thể tạo ra nó."