Chương 7: Người chồng ác ma

Diệp Dĩ Mạt trong lòng đột nhiên có một trận đau đớn, nhìn lại con ngươi đen láy trong mắt hắn, không cam lòng yếu thế “ Tần Hàm Dịch, ngài có giỏi thì cũng người phụ nữ hàng rẻ này ly hôn đi.” “ Tốt, hay lắm” Tần Hàm Dịch chậm rãi thả ra ý cười lạnh lẽo, cánh tay theo sự tức giận đã vươn tới cổ của cô.

“ Tần Hàm Dịch, ngài cho là tôi nguyện ý... gả cho một nam nhân giống ngựa đực như ngài ư?”

Diệp Dĩ Mạt bị bóp nghẹt khó khăn thở dốc, lại như củ không muốn khuất nhục.

“Diệp, Dĩ, Mạt...”Tần Hàm Dịch bị lời nói của cô chọc tức tới sắc mặt đen lại, trên tay không khỏi dùng thêm sức.

“ Tần Hàm Dịch, ngài có giỏi... thì liền bóp chết tôi luôn đi...” Diệp Dĩ Mạt sớm muộn gì cũng bị giày vò chết, chi bằng hôm nay cá chết lưới rách với hắn .

Tần Hàm Dịch thấy cô như thế chẳng những không hề tức giận, ngược lại còn buông cổ cô ra, khóe miệng kéo một nụ cười lạnh lẽo:

“ Diệp Dĩ Mạt, cho dù cô không sợ chết, vậy thì cô cũng sợ mẹ cô chết nhỉ?” .

Một câu này, liền đâm trúng chổ đau của cô, cho đến một lúc lâu sau cô mới có thể lấy lại chút thanh âm, bất lực khinh thường, “ Tần Hàm Dịch, ngài thật sự là ma quỷ”.

Hắn dương môi cười khẻ, trong mắt là sự thản nhiên cùng khinh thường cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình.

Nhìn hắn vừa lòng xoay người rời đi thân thể của cô có chút nhũn ra trượt xuống phía dưới.

Nước mắt dần dần làm cho tầm mắt trở nên mơ hồ...

Vận mệnh tựa hồ đang đùa bỡn, cô ra sức giãy dụa không muốn chính mình trở thành trò cười cho người khác, những thật sự cũng chỉ là vô ít.

Thành phố pari lãng mạn, đại khái là nơi mà người phụ nữ nào cũng muốn đến để hưởng tuần trăng mật đi? Diệp Dĩ Mạt đương nhiên không phải ngoại lệ mà cũng tưởng tượng đến nó...

Không ngờ đến chính là ảo tưởng ấy một ngày lại trở thành sự thật, nhưng cũng chẳng tốt đẹp như trong tưởng tượng của cô.

Có lẻ đây lại là một cơn ác mộng lâu dài chưa thể tỉnh lại mà cô phải trãi qua.

Cô không khỏi than thở ở trong lòng. Dẫu cho như thế nào đi nữa nghèo, vẫn là một cái sai.

Cô nghèo cho nên mới bị bán vào Tần gia làm vợ, chọc cho người ta chán ghét.

Suy cho cùng Chu Lan Na cũng nghèo cho nên mới làm người bồi rượu, làʍ t̠ìиɦ nhân của Tần Hàm Dịch. Cuối cùng cũng không bước vào được cửa lớn của Tần gia.

Chính là, cô thật sự không biết Tần Hàm Dịch yêu Chu Lan Na bao nhiêu.

Nếu là yêu, thì tại sao thời điểm hắn cùng Chu Lan Na ở chung một chỗ, còn tìm những người phụ nữ khác bên ngoài.

Xem ra bất qua thời điểm mà Chu Lan Na xuất hiện là do hắn muốn giải quyết nhu cầu kia thôi.

Bỏ đi, vẫn là không cần đi đồng tình với người khác, tình cảnh của cô cũng chẳng tốt gì so với người ta, lại nói thí dụ như hiên tại, bên tai cô lại cũng không ngừng vang lên những âm thanh ái muội làm cho người ta đỏ mặt.

Cô không khỏi chau mày hận không thể ngay bay giờ lập tức nhảy khỏi máy bay.

“Hàm... người ta...người ta muốn...”. Áo của Chu Lan Na mở rộng, ngồi ở trên đùi Tần Hàm Dịch thở hỗn hển mà nói. Diệp Dĩ Mạt cảm thấy thật là buồn nôn, một người đàn ông có thể làm loại chuyện này với tiểu tam ngay trước mặt vợ mình, liền thấy được hắn căn bản không có một chút nào tôn trọng cô .

Hắn cho là cô không hiểu sao. Chẳng qua là cô giả bộ mắt điếc tai ngơ, không muốn biết mà thôi.

“ Được, hiện tại liền thõa mãn cô.” Tần Hàm Dịch trả lời âm thanh dị thường lạnh lùng cũng không phải bởi vì Chu Lan Na mà thay đổi.

Thậm chí còn không nghe ra được một chút tình cảm nào...

Dù như vậy nhưng câu trả lời của hắn cũng làm cho da đầu của cô run lên như bị tạt môt gáo nước lạnh.

Hắn thật sự phải làm cô mất mặt mới chịu sao. Cùng Chu Lan Na thật sự làm chuyện đó ngay tại đây?

Bên tai Diệp Dĩ Mạt thạt sự vang lên tiếng va chạm của thân thể, tức thì cô chỉ cảm thấy trong dạ dày một phen cuồn cuộn đảo loạn.

Cô cố gắng áp chế loại cảm giác kinh tởm này. Không muốn để cho hai người đang “ chiến đấu” trước mặt này nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, tận lực làm cho mình trở thành người vô hình...

Nhưng mà đôi khi có một số việc càng không muốn nó lại càng cứ xảy ra.

Diệp Dĩ Mạt chỉ cảm thấy trong dạ dày sôi trào dâng lên, căn bản không phải là do cô giả bộ.

Cô chỉ có thể đứng phắt dậy nhanh chóng hướng toilet mà chạy tới...

Giống như chạy trốn khỏi nơi tràn ngập hơi thở thối nát và dơ bẫn trong cabin...

“ Nôn” trong phòng rửa tay cô từng ngụm từng ngụm phun ra, chỉ kém một chút nửa thôi là đem ruột gan phun ra cả.

Cũng chẳng biết trôi qua bao lâu, bên trong dạ dày của cô chẳng còn gì để nôn ra, sau đó xúc miệng.

Toàn thân mệt mỏi đỡ vách tường mới miễn cưỡng đi ra ngoài.

Bỗng nhiên, một thân ảnh cao lớn đứng chắn trước mặt cô, làm cô sợ chết khϊếp.

Hắn không phải ở cùng một chỗ với Chu Lan Na sao? Tại sao bây giờ lại đứng ở đây?

Tần Hàm Dịch chống tay lên vách tường đằng sau, đem Diệp Dĩ Mạt vây ở giữa hắn cùng với bức tường hung tợn hỏi cô “ Cô vừa mới làm cái gì? ” .

Diệp Dĩ Mạt nhìn hắn với vẻ mặt tối sầm, nhíu mi không biết trả lời hắn như thế nào.

Hắn không phải là bị bệnh thần kinh chứ? Cô đi toilet cũng phải xin phép à?

Tần Hàm Dịch buông tay, sau một hồi lâu bỗng nhiên mở miệng “ Sao? Ghê tởm đến vậy à?”

“A?” Cô giả ngốc tại chổ kêu lên sợ hãi, mà biểu tình đã hoàn toàn bán đứng cô.