"Ngươi dám!" Phương Đa Bệnh bên cạnh tức giận nói.
"Ồ, căng thẳng vì hắn thế à? Dung mạo của Phương thiếu hiệp cũng không tệ, chỉ là còn quá non nớt, vừa nãy ta thấy kiếm pháp của ngươi cũng khá ổn, là độc chiêu của ngươi sao? Tương lai không xa ắt sẽ trở thành một đại hiệp, đáng tiếc rồi, hôm nay mạng của các ngươi đành phải bỏ lại nơi đây thôi!"
Lý Liên Hoa thở dài: "Giác đại mỹ nhân có vẻ vui ghê nhỉ, đừng hại trẻ con nữa, Băng phiến ở đây." Y nói rồi lấy từ trong ngực ra một hộp gấm, Phương Đa Bệnh nhận ra, đó là miếng Băng phiến giả mà lúc đó bọn họ cướp được, ánh mắt Lý Liên Hoa khinh thường: "Có bản lĩnh thì đến lấy."
Vừa dứt lời, móc câu thép đã đến trước mặt, Lý Liên Hoa thi triển khinh công, né tránh trong chớp mắt. Giác Lệ Kiều vung tay, đám hộ vệ sau lưng đồng loạt xông lên, Lý Liên Hoa như rồng bơi lội trong khe hở những thanh binh khí.
Phương Đa Bệnh lo lắng không thôi, mặc dù đây là cách kéo dài thời gian tốt nhưng dù khinh công của y lợi hại thế nào, đối mặt với nhiều người như vậy cũng rất khó không vận nội lực tự vệ, huống hồ Lý Tương Di của hắn mãi không rút kiếm, Giác Lệ Kiều chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Vì thế Phương Đa Bệnh bước tới, cướp lấy hộp gấm trong tay Lý Liên Hoa: "Chuyện của đệ tử là phận sự của đệ tử, muốn Băng phiến, thử qua kiếm của ta đã!" Nói rồi lặng lẽ đẩy Lý Liên Hoa ra sau.
Chậc, lại bị tiểu tử này bảo vệ rồi. Lý Liên Hoa vừa tức giận vừa buồn cười nhìn thiếu niên trước mặt, âm thầm thoát khỏi vòng vây, chân y đã hơi loạng choạng, nói thật, y thực sự không chống đỡ được lâu.
Khinh công chú trọng vào việc rèn luyện thể lực, khinh công của Phương Đa Bệnh hiện tại vẫn chưa bằng du long đạp tuyết, không tránh được việc đối đầu trực tiếp, hắn khống chế móc câu của Tuyết công, giơ kiếm lên cuối cùng tước mạng Tuyết công, tuy nhiên ám khí của Giác Lệ Kiều và đám thị vệ Kim Ưng Minh bên kia đồng thời ập tới, hắn vẫn bị thương.
Lý Liên Hoa thấy vậy, sắc mặt đột nhiên lạnh đi một chút, bàn tay trong ống tay áo âm thầm nắm chặt chuôi Ỷ Thiên kiếm.
Phương Đa Bệnh bị bao vây tấn công, có phần chống đỡ không nổi, thấy tình hình bất lợi, hắn sợ mình lâm vào cảnh hiểm khiến Lý Liên Hoa phải ra kiếm, vì vậy ném hộp gấm trong tay ra: "Ngươi muốn Băng phiến, đưa cho ngươi là được!"
Giác Lệ Kiều nhanh chóng bắt được, mở ra xem kỹ nhưng lại nổi giận: "Lấy đồ giả ra lừa ta sao? Các ngươi chắc quên mất, ta chính là hậu duệ của hoàng tộc Nam Uẩn!" Ả suy nghĩ kĩ, đột nhiên hiểu ra: "Bọn chúng đang kéo dài thời gian! Ta đã hết kiên nhẫn rồi, giờ ta chỉ muốn mạng các ngươi thôi!"
Ả vừa nói, ám khí và lôi hỏa đạn lao tới như bay, cùng với đám thị vệ Kim Ưng Minh bên cạnh đồng thời tấn công, lôi hoả đạn nổ tung với khí độc có thể khiến người bị thương, sắc mặt Lý Liên Hoa ngưng trọng, kéo Phương Đa Bệnh ra khỏi phạm vi bị tấn công, ngay lập tức tung kiếm khí, đánh nổ lôi hoả đạn và ám khí, cũng hất ngã đám thị vệ xuống đất. Giác Lệ Kiều lập tức cau mày.
Phương Đa Bệnh trợn tròn mắt nhìn cảnh này, vừa sợ vừa tức giận hét lên: "Lý Liên Hoa!"
Hắn vội vàng tiến lên đỡ lấy y từ phía sau: "Bảo huynh không được vận nội lực kia mà, huynh..."
"Ngươi bảo vệ ta đủ rồi nhưng ta vẫn còn ở đây, không thể nhìn ngươi có mệnh hệ gì được." Lý Liên Hoa ngắt lời hắn: "Yên tâm, không sao, ta vẫn chống đỡ được."
Phương Đa Bệnh hiển nhiên không tin y, lo lắng nhìn quanh: "Sao đám người của mẹ ta vẫn chưa tới chứ!"
Lý Liên Hoa vỗ nhẹ vào tay hắn để an ủi: "Nơi này vẫn còn trong thành, Giác Lệ Kiều biết đám người Hà đường chủ ở đây, sao có thể không ngăn cản mà hành động, chắc chắn bị kéo chân rồi."
Phương Đa Bệnh đau lòng nhìn chằm chằm y, Lý Liên Hoa quay đầu lại đối diện với ánh mắt đó của hắn, khựng lại, chỉ thấy nóng ran khiến y không tự nhiên, lại vội vàng dời mắt đi.
Không lâu sau, Hà đường chủ và Bách Xuyên viện cuối cùng cũng xuất hiện, Giác Lệ Kiều không chiếm được lợi thế, còn muốn đánh tiếp ả đã phái người đi ngăn cản, giờ người ít thế yếu, chỉ đành vội vã rút lui.
Cơ thể Lý Liên Hoa lắc lư, một ngụm máu trào lên cổ họng, trước khi mắt tối đen lại, chỉ nghe thấy Phương Đa Bệnh lo lắng gọi tên y.
Khi tỉnh lại, Lý Liên Hoa chỉ thấy ngũ tạng đau dữ dội, cả người lạnh ngắt, y biết, hàn độc của độc Bích Trà lại phát tác, bây giờ lực nội lực của y bị suy kiệt nghiêm trọng, thật sự không thể vận dụng một chút nội lực nào, chỉ cần nhúc nhích một chút đã trở thành dáng vẻ thảm hại này.
Y vừa tỉnh, tay đã bị một bàn tay ấm áp nắm lấy: "Lý Liên Hoa, huynh thế nào rồi?"
Lý Liên Hoa lúc này trước mắt một mảnh mờ mịt, không nhìn rõ được gì, y híp mắt một cách mơ hồ, mới miễn cưỡng phân biệt ra hình người của Phương Đa Bệnh, đối diện với hình người mơ hồ đó lắc đầu: "Không sao..."
"Đều ra nông nỗi này rồi, còn nói không sao." Phương Đa Bệnh lẩm bẩm, trong giọng nói còn lộ ra một vẻ tủi thân nồng đậm.