Chương 4

"Ai là nhóc con?" Phương Đa Bệnh trừng mắt, lại nói: "Ta muốn nói là, nếu sự thật cuối cùng thực sự khiến huynh đau lòng, đừng tự kìm nén, hãy để ta ở bên uống rượu với huynh."

Về chuyện sau này, họ đã làm rõ rằng Liên Tuyền thật sự đã chết, chỉ còn lại việc xoay xở với Ngưu Đầu Mã Diện, lấy được Băng phiến.

Phương Đa Bệnh nhớ là sau khi ra khỏi mỏ ngọc lục bảo, do vận nội công quá độ, Lý Liên Hoa bệnh nặng không dậy nổi, bắt đầu khoác áo choàng, có ý không muốn lặp lại sai lầm, quyết định phòng ngừa những cạm bẫy mà Ngưu Đầu Mã Diện đặt dưới bàn cờ, che mũi miệng cẩn thận mới theo con ong chỉ đường mò lên bàn cờ, dùng kiếm phá các cạm bẫy, thành công lấy được Băng phiến.

Tiếp theo phải tránh khỏi Giác Lệ Kiều, mang theo Lý Liên Hoa, cùng với những người của trang viên do mẫu thân đưa đến mà quay về nhà.

Do Phương Đa Bệnh đã có phòng bị từ trước nên đã ra khỏi Bạch Thủy Viên trước khi Ngưu Đầu Mã Diện đốt cháy nơi này, Ngưu Đầu Mã Diện phát hiện hắn đã mang Băng phiến né tránh được cạm bẫy và biến mất thì tức điên lên, bao vây tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng cũng làm chậm trễ thời gian của hắn.

Tuy nhiên, lần đó hắn bị làm cho ngất đi, hắn không nhớ rằng khói đen cuồn cuộn do Ngưu Đầu Mã Diện đốt cháy trang viên vẫn sẽ thu hút Lý Liên Hoa đang chờ hắn ở ngoài thành vào tìm hắn, Phương Đa Bệnh vì hiểu nhầm mà rời khỏi tuyến đường hội hợp với Hà mẫu vẫn đυ.ng độ với hai huynh đệ Ngưu Đầu Mã Diện, Lý Liên Hoa cũng đến nhanh như vậy, bốn người đối diện nhau, giương cung bạt kiếm.

Thấy Lý Liên Hoa rút ra cây kiếm mềm đặt lên cổ, Phương Đa Bệnh trong lòng cả kinh, vội vàng ngăn y lại, bí mật nhét Băng phiến vào tay y nói: "Bọn hắn thì cứ để ta lo, ngươi đừng vận nội công." Nói xong thì rút kiếm nghênh chiến, vậy mà cũng có thể cùng lúc xoay xở với huynh đệ Ngưu Đầu Mã Diện, thật sự không cần y phải vận nội lực để đối địch.

Trong lòng Lý Liên Hoa hơi ngẩn ra, y biết rằng mỗi lần vận nội công, tính mạng của y lại tiến thêm một bước đến hồi kết, nỗi đau ở phổi và khí lạnh xâm nhập sẽ trở nên nghiêm trọng hơn nhưng y đã sớm chuẩn bị tinh thần đốt cháy ngọn nến của mình, không sợ dầu hết đèn tắt, chỉ cần có thể lừa được người khác, bảo vệ được người mình muốn bảo vệ, làm xong những việc mình phải làm.

Nhưng đốt cháy sinh mệnh của mình cuối cùng cũng đau đớn, mỗi lần, y đứng lên đều đau, hít thở cũng đau, vị tanh trong cổ họng khiến ngực y tê dại, đôi mắt gần như không nhìn rõ nhưng vẫn phải tập trung nhìn chằm chằm đối phương mới có thể hù dọa đối thủ, để đối thủ xem mình là "mình" của trước đây, chống đỡ đến khi đối phương chọn cách rút lui, rồi mới ngã xuống.

Không ai biết rằng, khi đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với điều đó, cảm giác của y khi bất ngờ được người khác bảo vệ sau lưng lại khó nói đến thế nào, y không diễn tả được, giống như một dòng suối nước nóng phun trào trong băng giá, trái tim tê liệt của y phải mất một lúc lâu mới nhận ra, cảm giác ấy quá xa lạ nhưng rất ấm áp, ít nhất thì không ghét.

——Có mấy người trên thế gian sẽ cầm kiếm đứng trước mặt Lý Tương Di để bảo vệ y chứ? Không ai cảm thấy Lý Tương Di cần được bảo vệ nhưng Phương Đa Bệnh thì khác, tiểu tử này... thật lòng đối đãi với y.

Phương Đa Bệnh hiện tại dù kiếm pháp đã thành thạo nhưng nội tức chưa tích lũy, còn chưa đuổi kịp, chỉ đành đánh ngã Ngưu Đầu Mã Diện, kéo tay Lý Liên Hoa bỏ chạy.

Lý Liên Hoa thở dốc, cố gắng theo kịp Phương Đa Bệnh, trước khi đến y đã phát bệnh, mắt lúc tốt lúc xấu nhưng vì cứu người nên không màng nhiều, y vẫn đến.

Tuy nhiên, tai mắt của Giác Lệ Kiều vẫn theo sát động tĩnh của bọn họ, chưa chạy được mấy bước, bọn họ cuối cùng vẫn bị người của Kim Ưng Minh bao vây.

Phương Đa Bệnh vội vàng rút ra một quả pháo hiệu thả lên không trung, kéo Lý Liên Hoa nhìn vào mắt y nói: "Mẫu thân ta sẽ đến ngay thôi, chúng ta chỉ cần kéo dài thời gian, huynh hãy hứa với ta, đừng vận nội công."

Lý Liên Hoa cảm thấy sự bảo vệ này thật đáng quý và đáng yêu, mỉm cười nhàn nhạt, gật đầu đáp: "Được."

Giác Lệ Kiều lời lẽ khıêυ khí©h, thẳng thừng yêu cầu bọn họ giao ra Băng phiến nhưng lại bị Lý Liên Hoa độc miệng đáp trả khiến nụ cười tắt ngúm: "Hừ, Lý Tương Di, cái miệng của ngươi thật đáng ghét nhưng bốn đánh hai không chôt cũng què (biến tấu từ "một đánh hai không chột cũng què, mà chưa nghĩ ra câu hay nên để tạm), huống hồ, giờ đây kịch độc trong người ngươi còn cho phép ngươi mạnh mẽ được đến bao giờ? Nếu không thì thế này, trước khi ngươi trúng độc, ta sẽ cắt lưỡi ngươi, sau đó cưu mang ngươi, rồi bảo ngươi đi chết, có được không?"