Chương 1

Sau trận chiến ước định từ Đông Hải, mọi người đã nhận được bức di thư của Lý Tương Di. Những người quan tâm Lý Tương Di đi tìm y ròng rã suốt một tháng, cuối cùng Phương Đa Bệnh và Địch Phi Thanh cũng tìm được nơi y rơi xuống nước, dọc theo dòng sông mà phát hiện ra thi thể lạnh băng của Lý Tương Di.

Thi thể vẫn nguyên vẹn, có vẻ như đã tắt thở trước khi chết đuối vì không có nước trong phổi, dáng vẻ hốc hác do độc Bích Trà gây ra.

Kiều Uyển Vãn dẫn đầu, chôn cất tàn dư của kiếm Thiếu Sư tại Tứ Cố Môn, trong khi thi thể y được Phương Đa Bệnh mang về chôn cạnh mộ sư phụ như y mong muốn.

Địch Phi Thanh đến bái tế, cuối cùng nhận ra rằng mình sẽ không bao giờ chờ được trận tái chiến ấy nữa. Vị đại quỷ vương vốn đã ít nói, nay lại im lặng thật lâu.

Vô số người đã rơi nước mắt trước mộ y, nhưng Phương Đa Bệnh, người đích thân chôn cất sư phụ mình lại không rơi lấy một giọt nước mắt. Chỉ trong ba tháng, Phương thiếu gia chưa trải sự đời trước đây đã chín chắn hơn rất nhiều sau khi gặp với Lý Liên Hoa, cùng y trải qua muôn chuyện đồng sinh cộng tử.

Hắn điều khiển Liên Hoa Lâu, cùng với Hồ Ly Tinh, du hành qua sông núi. Hồ Ly Tinh cũng đã bơ phờ ít nhất vài tháng, dường như đã biết tin chủ nhân của nó sẽ không trở lại. Nó thực sự rất đau lòng. Phương Đa Bệnh cố gắng an ủi nó rất lâu, nó mới có thể ăn uống bình thường và lấy lại tinh thần.

Địch Phi Thanh cũng sẽ không tìm được người để luận võ cùng nữa. Sau khi lần hẹn ước thứ hai ở Đông Hải truyền khắp giang hồ, gã được mọi người công nhận là đệ nhất võ lâm. Phải đến ba năm sau, khi bộ kiếm pháp độc đáo truyền thừa từ Dương Châu Mạn của Phương Đa Bệnh làm rung chuyển giới võ lâm, Địch Phi Thanh mới đích thân thách đấu hắn.

Trong trận quyết đấu đó, Phương Đa Bệnh đã thua trong gang tấc, dù sao ba năm cũng quá ngắn ngủi, nào thể sánh ngang Địch Phi Thanh với chục năm công phu.

Địch Phi Thanh nhận xét rằng sau ba năm, kiếm pháp của Phương Đa Bệnh vẫn quá u sầu, thiếu tính cạnh tranh. Phương Đa Bệnh chỉ thờ ơ trả lời: "Không thể quên được."

Địch Phi Thanh đề nghị tái đấu sau 5 năm nữa, nhưng Phương Đa Bệnh nói rằng sẽ không hành tẩu giang hồ nữa. Hoàng đế đột ngột bổ nhiệm, hắn phải trở lại triều đình để làm quan.

Địch Phi Thanh tức giận nói: “Ngươi đang lãng phí kiếm pháp y truyền lại cho ngươi.”

Phương Đa Bệnh lắc đầu: "Người muốn hành tẩu giang hồ nay đã không còn nữa. Ta một mình trải qua ba năm này, nếm trải được sự cô độc của y, nỗi cô đơn này cũng đã khắc sâu vào xương tủy, sẽ không dễ dàng quên đi. Bây giờ, ta phải tiến về phía trước vì gia đình mình, đi theo con đường mà đáng lẽ ta phải đi. Trong bức tường chốn hoàng cung, cũng có những người đang đợi ta."

Khắc sâu? Địch Phi Thanh hơi nhíu mày, khó hiểu nói: “Ngươi quá nhớ y rồi.”

Phương Đa Bệnh mỉm cười: "Ừ, ta nhớ y, nhưng sẽ chẳng thể nào trở về như trước được nữa."

*

Sau đó, Phương Đa Bệnh vào triều làm quan và được gả công chúa cho vào cùng năm đó.

Hóa ra năm nay hoàng đế cuối cùng cũng có Thái tử, công chúa viết thư cho Phương Đa Bệnh hỏi: "Phụ hoàng đã không còn đề phòng, ngài có sẵn lòng quay trở lại không?"

Phương Đa Bệnh trả lời: "Ta sẵn lòng."

Vì vậy, công chúa đã thay hắn cầu xin, lúc đó hoàng đế mới ban hành chiếu chỉ bổ nhiệm này.

Phương Đa Bệnh cưới công chúa, trong triều cũng giữ thái độ khiêm tốn. Nhờ kỹ năng điều tra vượt trội của mình, hắn nhậm chức ở Đại Lý Tự. Tuy nhiên cũng không bao giờ làm màu, hắn và công chúa cùng kính trọng và thương yêu lẫn nhau, tôn trọng nhau như khách, luôn làm việc thiện và đề cao công lý trong bổn phận của mình.

Hàng năm vào dịp Tết Thanh Minh, hắn và Địch Phi Thanh đều gặp nhau tại mộ Lý Liên Hoa. Công chúa cũng đi cùng hắn để tưởng nhớ đến người bạn cũ.

Trong khi cấp bậc ngày càng cao, hắn trước sau vẫn chỉ cưới một mình công chúa. Hắn đối xử với nàng rất tốt, chưa một lần cảm thấy thực sự bị thu hút bởi bất kỳ cô gái nào trong Nữ Trạch. Và, hắn biết rằng nàng công chúa ngây thơ và trong sáng này chính là người cùng chí hướng với hắn, một tâm hồn thuần khiết và tốt bụng hiếm có, không đần độn mà biết đúng biết sai. Vì vậy, hắn sẵn sàng dùng mạng của mình để bảo vệ sự thuần khiết và tốt bụng của nàng cả cuộc đời trong thế giới đầy rẫy sự nguy hiểm này.

Nhưng thiếu nữ được yêu thương, bảo bọc ra sao thì cuối cùng vẫn phải trưởng thành. Một ngày nọ, khi tóc của họ bắt đầu bạc, nàng cầm ô đứng dưới mưa trong tiết Thanh Minh, sánh vai đứng cạnh hắn ở trước mộ Lý Liên Hoa: "Tiểu Bảo, chàng yêu y."

Phương Tiểu Bảo im lặng một lúc rồi quay người ôm chặt thê tử của mình: “Xin lỗi.”

Công chúa lắc đầu mỉm cười, nụ cười vẫn rạng rỡ như mấy chục năm trước, khi họ lần đầu gặp nhau: “Chàng chưa từng làm gì có lỗi với ta cả, chàng đối xử với ta rất tốt. Thậm chí ta còn hiếm khi cảm nhận được người chàng yêu không phải là ta nữa là. Ta rất hạnh phúc khi được gả cho chàng. Chúng ta dù có làm gì thì cũng rất hạnh phúc, rất hợp nhau."

Phương Đa Bệnh sờ đầu nàng cười nói: "Cám ơn nàng."