Thấy vậy Chân Minh Châu liền nói: "Vậy chị đứng lên đi, sau đó ngồi đợi một lát để tôi làm chút gì cho chị ăn.”
Dứt lời cô liền đi vào bếp xem miếng thịt băm vẫn còn đang băm dở, cô cảm thấy món ăn này tốn khá nhiều thời gian cũng như nhiều dầu mỡ. Bên cạnh đó, lúc này cũng cần bổ sung một ít đường cho cơ thể.
Chân Minh Châu chỉ đơn giản bật lửa đun nước, trong thời gian đun nước thì cô rót một cốc đường đỏ rồi mang ra cho người phụ nữ kia.
"Chị ơi, chị tên gì?" Chân Minh Châu hỏi.
Người phụ nữ lại lập tức quỳ xuống trả lời: "Tôi tên Lý Quế Hoa, nhà chồng họ Vương, mọi người đều gọi tôi là Vương đại tẩu."
Chân Minh Châu lo lắng nhìn người phụ nữ, nghi ngờ cô ấy bị mất trí hoặc có vấn đề về thần kinh. Tuy nhiên nếu nói là mắc bệnh về thần kinh thì cũng không phải vì cô ấy rất cẩn thận khi để dành gói bánh quy.
Chân Minh Châu mím môi nói: “Chị uống một ít đường đỏ đi, để tôi nấu cho chị bát mì.”
Cô đặt cốc nước đường đỏ lên chiếc bàn gỗ dài rồi đi vào bếp. Cô không biết người phụ nữ này có thể ăn được bao nhiêu liền cho vào một vắt mì sợi lại thêm bốn quả trứng.
Nấu mì sợi rất nhanh, sau khi mì sợi chín thì chỉ cần cho vào một ít hành lá và rau thơm là được.
Thời điểm Chân Minh Châu đang bận rộn trong phòng bếp thì bên ngoài Lý Quế Hoa cũng cẩn thận quan sát đánh giá căn phòng. Lúc này bên ngoài trời đã tối đen nhưng bên trong nhà lại sáng rực khiến Lý Quế Hoa không dám cử động.
Mặc dù Lý Quế Hoa không dám cử động nhưng ánh mắt sáng quắc tò mò quan sát khắp nơi, trong lòng có chút mê mang khi bắt gặp những đồ vật mình chưa nhìn thấy bao giờ.
“Ăn được rồi, em làm mì sợi.” Chân Minh Châu bưng hai bát mì ra và nói.
Cô đặt một bát mì trước mặt Lý Quế Hoa, bát còn lại thì đặt trước mặt mình. Điểm khác nhau là trong bát Chân Minh Châu chỉ có một quả trứng, còn bát mì kia lại có đến ba quả. Lý Quế Hoa thở gấp nhìn Chân Minh Châu ngập ngừng thì thào: "Thần tiên..."
"..." Lại bắt đầu rồi, lần này Chân Minh Châu cũng chỉ biết câm nín.