Cậu còn nhớ rõ, ngày hôm qua khi cậu ngồi xổm trước cổng trú mưa chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy rừng cây rậm rạp. Nhưng bây giờ khi chị gái này mở cửa ra, dù phía trước cũng có cây cối nhưng lại có thêm một con đường đá bằng phẳng.
Trước giờ cậu chưa bao giờ nhìn thấy con đường đá dài như vậy. Cậu nhóc lại ngơ ngác há hốc mồm.
Chân Minh Châu ôm cậu đi đến gara ở phía sau, đặt cậu vào trong xe. Cậu nhóc bất an nhẹ nhàng xoay xoay người. Cậu rất sợ nhưng lại không dám lên tiếng, cậu không ngừng tự thôi miên chính mình: Chị ấy không phải người xấu, không phải người xấu, không phải người xấu.
Chân Minh Châu đâu biết rằng cậu nhóc đã sợ hãi đến ngây người. Cô ngược lại cảm khái: “Nhóc con thật thú vị, còn rất trầm ổn nữa.”
Cô lên xe lập tức nổ máy, chiếc xe lao vun vυ"t ra ngoài.
Tiểu Thạch Đầu khϊếp sợ: “!!!” Khuôn mặt nhỏ của cậu trắng bệch, bả vai run rẩy, cảm giác như muốn đi tè ra quần.
Chân Minh Châu không hề hay biết vẫn tiếp tục nói chuyện: “Trước tiên chị mang nhóc đến ủy ban đăng ký, sau đó lại đi mua quần áo.”
Khuôn mặt cậu nhóc nghiêm túc, trịnh trọng vâng một tiếng. Tuy nhiên hai mắt cậu dán chặt vào cửa sổ ô tô, nhìn chằm chằm khung cảnh thay đổi nhanh chớp bên ngoài. Theo tốc độ xe mà tim cậu càng đập nhanh hơn, cảm giác muốn tè ra quần cũng mãnh liệt hơn.
Chân Minh Châu tuy rằng quyết định đưa Tiểu Thạch Đầu đến đồn cảnh sát nhưng sẽ đi theo trình tự bình thường.
Ở chỗ bọn họ cứ một thời gian liền tìm thấy một người đi phượt bị lạc đường, khi đó đều thống nhất là sẽ đưa người đến ủy ban của thôn để đăng ký. Đây cũng là một trong những “thành quả công tác” của thôn bọn họ.
Chân Minh Châu lái xe đến ủy ban thôn, cũng may đêm qua có mưa nếu không hôm nay đi đường khói bụi lại bay mịt mù.
Ủy ban thôn cách chân núi không xa, chỉ mất vài phút lái xe đã đến. Chân Minh Châu vừa đỡ cậu nhóc xuống liền nhìn thấy thư ký kiêm trưởng thôn Triệu Xuân Mai đi ra. Triệu Xuân Mai đến Ly Sơn từ hai mươi năm trước, thời gian ở trong thôn còn dài hơn Chân Minh Châu, rất quen thuộc với những gia đình ở đây.
“Ôi! Tiểu Chân sao lại đến đây? Đây là...?” Tầm mắt Triệu Xuân Mai dừng lại trên người Tiểu Thạch Đầu, hai đầu chân mày nhíu lại. Nhưng sau đó ánh mắt lại sáng lên mang theo một tia kích động.
Chân Minh Châu lắc lắc tay cậu nhóc nói: “Đứa nhỏ đi lạc.”
Triệu Xuân Mai nhìn cách Chân Minh Châu ôm đứa nhỏ liền vội vàng đi đến muốn ôm cậu: “Để dì tới ôm cậu bé.” Sau đó nhìn thấy bộ dạng gầy gò như que củi của cậu nhóc liền đau lòng nói: “Cậu nhóc này cũng quá đáng thương.”
Tiểu Thạch Đầu thấy người lạ liền ôm chặt lấy cổ Chân Minh Châu, cảnh giác nhìn Triệu Xuân Mai.
Chân Minh Châu vỗ vỗ mông cậu nhóc: “Đến để dì Triệu ôm một cái, dì Triệu là người rất tốt. Dì ấy là thư ký kiêm trưởng thôn của chúng ta.”
Tiểu Thạch Đầu nghe vậy liền hiểu vì thôn cậu cũng có thôn trưởng. Nhưng mà không phải thôn trưởng đều là nam hay sao?
Môi cậu mấp máy, cảm thấy nơi này thật kỳ quái. Cậu rốt cuộc đã đi lạc đến địa phương kỳ quái nào vậy.