Buổi sáng lúc Lý Quế Hoa rời đi mang theo một túi gạo, một túi lạp xưởng, một bình nước, đều là những món đồ khá nặng. Cô không hiểu Lý Quế Hoa thân hình gầy gò như vậy không biết có mang nỗi hay không.
Đến nay Chân Minh Châu vẫn không hiểu vì sao có chuyện xuyên qua như vậy. Nhưng cảm giác bất an này thật sự rất mãnh liệt. Nếu không cô cũng sẽ không chủ động thêm WeChat của Giáo sư Vu, dù sao một giáo sư y học lâm sàng cũng giúp ích cho cô nhiều hơn so với Baidu.
Chân Minh Châu nhanh chóng lái xe về nhà, kỳ thật lúc này cô vẫn muốn nhìn xem Lý Quế Hoa có quay lại nhà cô hay không. Nhưng trước cửa lại không có một bóng người.
Như vậy lại càng tốt, sau một hồi lo lắng Chân Minh Châu đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Cô mang nguyên liệu nấu ăn vào nhà, chủ yếu là nguyên liệu để nấu lẩu.
Người Lệ thành rất thích ăn lẩu. Tuy nhiên do Chân Minh Châu đến thành phố khác học đại học nên thói quen và sở thích có hơi khác biệt một chút. Ví dụ như cô cũng thích ăn món tiểu long bao
Tiểu long bao: Là bánh bao được hấp trong cái l*иg nhỏ, bên trong là nhân thịt và nước súp thịt được bao bọc bởi vỏ bánh mỏng và dai.
Thịt bò đã được băm sẵn từ tối qua nên đương nhiên không thể để lãng phí. Vì thế cô cho hết nguyên liệu nấu lẩu vào tủ lạnh rồi bắt đầu làm món tiểu long bao. Cô định làm bánh bao nhân thịt bò hành tây mà mình thích nhất.
Chân Minh Châu động tác lưu loát rất nhanh đã gói xong một khá nhiều tiểu long bao liền cho vào l*иg hấp. Bên ngoài trời đã dần tối, cô thấy trời âm u kèm theo mưa phùn lất phất nên dứt khoát đóng cửa sổ lại.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa, dù âm thanh không lớn nhưng Chân Minh Châu vẫn nghe thấy được. Có ai có thể nói cho cô biết chuyện gì xảy ra không, thời điểm này ngày hôm qua cũng là lúc Lý Quế Hoa gõ cửa nhà cô.
Chân Minh Châu nhanh chóng chạy ra cửa, mặc dù trời âm u nhưng vẫn còn chút ánh sáng. Cô vội vàng mở cửa ra nói: “Chị Lý.... Ủa?” Ở cửa không phải là Lý Quế Hoa mà là một nhóc con người gầy nhom mặc quần áo thời cổ đại!