Chương 12: Quảng cáo miễn phí

Có điều, cũng sẽ không có chương trình nào đến đây quay phim, cũng không có khả năng sẽ có người quảng cáo miễn phí cho homestay của nhà cô.

Chân Minh Châu lại hỏi: “Mãnh Hổ Lĩnh rất nguy hiểm sao?”

Lý Quế Hoa sửng sốt: "Thần tiên, Mãnh Hổ Lĩnh có hổ nha.”

Sau đó Lý Quế Hoa lại nói: “Tôi biết người là tiên nữ nên không sợ hổ.”

Chân Minh Châu: "..." Không, cô không phải thần tiên, cô sợ hổ.

Chân Minh Châu lại hỏi tiếp: “Gia đình chị có bao nhiêu người?”

Lý Quế Hoa nhanh chóng đáp lời: “Đầu năm nay cha mẹ chồng tôi đã qua đời, trong nhà còn lại chồng tôi, một người em trai và em gái của chồng đều chưa thành thân cùng với bốn đứa nhỏ.”

Chân Minh Châu tròn mắt ngạc nhiên: “Chồng chị? Vậy tại sao chồng chị lại không vào núi?”

Lý Quế Hoa nhanh chóng giải thích: "Ông ấy bị thương không dậy nổi."

Hai mắt Lý Quế Hoa đỏ hoe: “Ở nhà không có lương thực cùng nước uống, chồng tôi muốn đến tìm gia chủ cũ làm công để đổi lấy miếng ăn. Kết quả nhận được ba cái bánh bột ngô nhưng lại bị người khác theo dõi. Chồng tôi vì quá đói nên làm gì còn hơi sức tranh giành với người khác nên bị đánh cướp liền không dậy nổi. Nếu không phải vì mọi người trong nhà thật sự không chịu nổi thì tôi cũng không mạo hiểm đi vào Mãnh Hổ Lĩnh.”

Chân Minh Châu kinh ngạc hỏi: "Không có người quan tâm hay quản họ sao?"

Lý Quế Hoa lau nước mắt nói: “Nơi nào có người quan tâm chứ, bọn họ hiện còn không thể tự lo cho bản thân mình. Năm đầu hạn hán, mọi người đều cảm thấy có thể vượt qua, đến năm thứ hai liền bắt đầu có người chết rồi kéo dài đến năm thứ ba…”

Lý Quế Hoa nhìn trời mưa to ngoài cửa sổ tiếp tục nói: “Đến năm thứ ba thì trời cũng mưa.”

Chân Minh Châu cũng theo Lý Quế Hoa nhìn trời mưa to bên ngoài, trong lòng dần có một phỏng đoán.

Cô hít thật sâu giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng nhưng ánh mặt lại vô cùng nghiêm túc: “Hiện tại là năm nào?”