Chương 4

Kha Dập Trạm không thèm đáp nữa, đang muốn đẩy xe lăn về giường thì bị Nhậm Thất kéo lại, chỉ rượu trên bàn: "Nói không lại ta thì bỏ chạy, huynh bị liệt chân mà đòi chạy nhanh hơn ta à? Rượu hợp cẩn còn chưa uống kìa."

Kha Dập Trạm cảm thấy mình không đuổi Nhậm Thất ra ngoài đã là cho y mặt mũi lắm rồi, cả giận nói: "Không uống!"

Nhậm Thất ánh mắt tủi thân đầy trông mong nhìn Kha Dập Trạm: "Uống đi mà~"

Kha Dập Trạm nhìn Nhậm Thất không nói lời nào, Nhậm Thất duỗi tay bắt lấy ống áo hắn kéo kéo, vẻ mặt Kha Dập Trạm không chút thay đổi; Nhậm Thất lại kéo tiếp, sắc mặt Kha Dập Trạm buông lỏng một chút; Nhậm Thất tiêp tục kéo áo, Kha Dập Trạm cầm chén rượu lên. Nhậm Thất vẻ mặt vui mừng, đuôi lông mày cũng cong lên, buông tay áo hắn ra cầm chén rượu lên, ánh mắt sáng rực nhìn Kha Dập Trạm uống rượu hợp cẩn.

Kha Dập Trạm thấy Nhậm Thất buông chén rượu xuống cầm kéo cắt vải đỏ vướng víu bên cạnh, nội tâm như có một hồi chuông báo động mãnh liệt: "Đây là?"

Nhậm Thất cười hồn nhiên mang theo chút gnượng ngùng nói: "Kết tóc."

Kha Dập Trạm bị cắt tóc xong mặt không đổi sắc nhìn Nhậm Thất: "Hiện tại còn việc gì nữa không?"

Nhậm Thất làm bộ tự hỏi một chút: "Thật ra có á, mỗi đêm huynh tắm rửa thế nào vậy? Đi tiểu đêm phải làm sao?"

Sắc mặt Kha Dập Trạm vừa chuyển biến tốt đẹp nghe xong câu này tâm tình lại tệ đi, tức giận nói: "Đều có hạ nhân hết, không cần ngươi quan tâm!"

"Việc tắm rửa ta không lo lắng nhưng việc đi vệ sinh có phải ngươi không quen để người khác hầu hạ không?"

Kha Dập Trạm không muốn thảo luận chủ đề này, dựa vào ghế khép hờ hai mắt.

"Việc này giao cho ta đi." Nhậm Thất vỗ ngực cam đoan: "Bảo đảm huynh vừa lòng."

Mí mắt Kha Dập Trạm khẽ động: "Có gì khác nhau à?"

Nhậm Thất đi đến trước mặt Kha Dập Trạm: "Vẻ mặt của huynh làm ta nhận ra có điểm khác nhau, ít nhất huynh cũng thoải mái hơn khi đối mặt với ta, không phải sao?"

Kha Dập Trạm không đáp, nói sang chuyện khác: "Bây giờ ta phải tắm rửa."

Nhậm Thất ỷ vào Kha Dập Trạm không đuổi theo mình được, đi tới nhanh chóng hôn lên môi Kha Dập Trạm, bị lệch một chút hôn sang khóe miệng hắn: "Ta gọi Đậu Tử cho người mang nước nóng vào."

Nhậm Thất thừa dịp Kha Dập Trạm còn chưa kịp phản ứng liền ra mở cửa: "Đậu Tử, Vương gia muốn tắm rửa, mau mang nước vào đây."

Đậu Tử đáp lại: "Vâng, Vương phi."

Dư âm hai từ "Vương phi" làm Nhậm Thất cảm thấy lâng lâng, Đa Phúc đang canh giữ ở cửa cũng tiến lên nói: "Tiểu thiếu gia, sao vừa gọi một câu "Vương phi" mặt ngài liền đỏ vậy?"

Nhậm Thất nghĩ thầm, nào phải bị gọi Vương phi mà mặt ta đỏ đâu, do mới đùa giỡn lưu manh nến mới vậy đấy chứ: "Vậy sao ngươi còn gọi ta là tiểu thiếu gia?"

"Vương phi!" Đa Phúc lập tức sửa miệng, gọi xong lại cảm thấy không quen miệng: "Tiểu thiếu gia, ta cảm thấy gọi vậy sao sao á."

"Nghe ngươi gọi ta cũng thấy là lạ..." Nhậm Thất nghe xong da gà da vịt cũng rớt một mảng: "Thôi, vẫn là gọi tiểu thiếu gia thì hơn."

Đa Phúc cười cười: "Ta cũng cảm thấy gọi vậy dễ nghe hơn."

Đậu Tử đã sai người mang nước vào trong phòng, đợi sau khi Kha Dập Trạm vào thùng tắm thì Đậu Tử cho mọi người lui hết ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người. Nhậm Thất đem ghế đến sau bình phong, hai lóe sáng nhìn Kha Dập Trạm tắm rửa. Kha Dập Trạm nhìn thấy có chút rối rắm, mở miệng: "Ra ngoài!"

"Không ra." Nhậm Thất cảm thán: "Mĩ nam tắm rửa khó gặp~."

Kha Dập Trạm gian nan xoay người, đưa lưng về phía Nhậm Thất: "Ngươi đừng có quá đáng!"

Nhậm Thất đã quen với cơn giận của Kha Dập Trạm, thậm chí còn nói thêm: "Ta giúp huynh chà lưng."

"Không cần."

Nhậm Thất mắt điệc tai ngơ, tự ý dùng khăn giúp Kha Dập Trạm chà lau, ngón tay lướt qua ngực và sau lưng Kha Dập Trạm, hưởng thụ thân thể mình ao ước đã lâu. Bắp thịt vừa phải, không quá to lớn, chính là dáng người Nhậm Thất yêu nhất. Nội tâm đồng thời cảm thán Kha Dập Trạm lớn lên điểm nào cũng phù hợp với thẩm mỹ của y.

"Sờ đủ chưa?" Thanh âm Kha Dập Trạm ngăn lại bàn tay đang đùa giỡn của Nhậm Thất.

"Thật ra vẫn chưa đủ." Nhậm Thất nói xong tay gian xảo sờ lên trên, dừng lại ở hầu kết tràn đầy hấp dẫn của Kha Dập Trạm.

Kha Dập Trạm cảm nhận được tay của Nhậm Thất, nhìn thấy ánh mắt vừa hồn nhiên lại mê hoặc của Nhậm Thất, hầu kết hơi động, bàn tay cũng xẹt qua hầu kết của Nhậm Thất, dùng tay không nắm lấy cổ Nhậm Thất: "Chỉ cần ta hơi dùng sức, ngươi liền..."

Nhậm Thất đau đầu, rõ ràng bầu không khí đang mập mờ như vậy lại bị Kha Dập Trạm biến thành hiện trường gϊếŧ người: "Chân huynh bị liệt hay đầu huynh cũng bị hỏng vậy, không khí tốt như vậy sao lại thành thế này!"

Tay Kha Dập Trạm hơi dùng lực, nheo mắt lại: "Ta chính là tên tàn phế tính tình âm trầm bất định như thế đấy."

Nhậm Thất giả vộ đáng thương, hai tay nhẹ nhàng kéo tay Kha Dập Trạm còn đang nắm cổ mình, vừa ho khan vừa nói: "Được được tiểu tàn phế, ta không thở được nữa, buông tay ra nào."

Kha Dập Trạm biết rõ lực tay của mình nhưng nghe vậy cũng buông tay: "Lại giả bộ."

"Biết ta giả vờ huynh còn nghe ta nói làm chi." Nhậm Thất sờ cổ.

Kha Dập Trạm nhắm mắt lại không đáp lời, Nhậm Thất thấy thế lại mở miệng: "Đang tắm còn nhắm mắt, cẩn thận chết đuối."

"Đây là thùng tắm, không phải phòng tắm."

"Thùng tắm sao lại không chết đuối được? Thùng tắm lớn như thế ngươi trượt xuống một cái không phải không đứng dậy được luôn à?"

"Ta nhắm mắt, không phải ngủ thật."

"Mắt huynh nhắm, hơi nóng bốc lên không phải sẽ buồn ngủ à?"

Kha Dập Trạm lúc này mới mở mắt trừng Nhậm Thất: "Thế nào thì ngươi mới chịu câm miệng?"

Nhậm Thất nhanh chóng đáp: "Đơn giản mà, hôn ta đi. Huynh hôn ta xong ta liền câm miệng."

Kha Dập Trạm lại nhắm mắt không nhìn Nhậm Thất, Nhậm Thất tự tìm mất mặt, ghé vào cạnh thùng tắm, lấy tay khuấy nước, hất nước lên mặt Kha Dập Trạm. Lúc này Kha Dập Trạm mới trợn mắt, lẳng lặng nhìn Nhậm Thất không nói. Nếu là người bình thường thấy ánh mắt này của Kha Dập Trạm đã sợ tới mức không dám nhúc nhích, nhưng Nhậm Thất không vậy, tiếp tục té nước nhìn Kha Dập Trạm: "Chân huynh không đi lại được, vậy cái kia còn "được" không?"

Nhậm Thất thấy Kha Dập Trạm không trả lời, lo lắng nói tiếp: "Nếu huynh không "được", vậy nửa đời sau của ta phải làm sao bây giờ?"

Kha Dập Trạm nghe vậy lại nhắm mắt, xem như Nhậm Thất không tồn tại. Nhậm Thất cũng không ngại nhàm chán, tiếp tục tự hỏi tự đáp một lúc lâu, cơ mà từ đầu đến cuối Kha Dập Trạm vẫn không mở mắt. Nhậm Thất đi tới hôn chóc một cái, lần này rót cuộc cũng ngắm chuẩn, cảm giác mĩ mãn buông tha Kha Dập Trạm, xoay người lách qua bình phong. Hiện giờ không thẹn thùng quẫn bách như trước đây, dù sao bây giờ cũng thành thân rồi, là phu phu hợp pháp, hôn tới quang minh chính đại.

Kha Dập Trạm bị Nhậm Thất hôn bất ngờ không kịp phòng bị, lúc mở mắt thì Nhậm Thất đã rời đi. Kha Dập Trạm cũng không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy rốt cuộc cũng được yên tĩnh, nhắm mắt nhớ đến chuyện cũ rối bời của hai người...

Kha Dập Trạm và Nhậm Thất gặp nhau lần đầu trong một lần đi săn bắn. Các đệ tử thế gia cùng hẹn nhau đi săn, khi đó Nhậm Thất mới mười bốn tuổi, đi theo Lục ca nhà mình, kết quả suýt chút bị lợn rừng húc phải, được Kha Dập Trạm vừa mới nhược quán cứu. Khi đó Kha Dập Trạm còn chưa biết mình vừa cứu được một tiểu phiền toái. Sau đó Nhậm Thất chỉ cần vừa rảnh rỗi liền thích đi sau Kha Dập Trạm, thường tặng mấy thứ đồ chơi nhỏ mà y cảm thấy mới lạ, nói là để báo đáp ơn cứu mạng gì đó.

Kha Dập Trạm cảm thấy buồn cười, lúc đó hắn hòa nhã hơn hiện giờ rất nhiều: "Nếu là người khác chắc chắn ta cũng cứu, nếu là người khác chắc chắn cũng cứu ngươi."

Nhưng Nhậm Thất không nghe: "Nhưng người gặp nạn là ta, người cứu ta chính là huynh, không có người ngoài, chỉ có ta với huynh."