Từng cơn gió lạnh buốt thổi qua khiến cho khu rừng đang tĩnh lặng bỗng phát ra tiếng xào xạc qua lại, sâu trong khu rừng có hình bóng một cô gái đang dùng hết sức bình sinh bỏ chạy, vừa chạy cô vừa cố gắng gọi điện cho ai đó, đầu dây bên kia đổ vài hồi chuông thì có người bắt máy, cô mừng rỡ, vội nấp ở phía sau một cái cây cổ thụ, chỉ cần một câu nói trấn an của người đó thôi cô cũng sẽ vui mừng, cảm động mà cố gắng chạy trốn, cho dù có chết thì cô cũng không còn gì hối tiếc, nhưng đáng tiếc người đàn ông ở đầu dây bên kia vừa nghe máy đã lãnh đạm cất tiếng: “Hiện tại tôi đang rất bận, có gì đợi về nhà rồi nói.”
Dứt lời, người đàn ông ấy đã cúp máy, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống lăn dài trên hai má của cô gái đáng thương, trái tim như bị ai đó đâm vào, đôi mắt tràn ngập sự đau khổ, bi thương, cô tuyệt vọng thốt lên: “Tống Tranh! Anh đúng là một kẻ vô tình, tàn nhẫn.”
Nghe tiếng bước chân dồn dập ở phía sau, Lưu Lan hoảng sợ, hớt hải tiếp tục bỏ chạy, chạy thêm được một lúc thì dừng lại, đã đến đường cùng rồi, phía trước chính là vực thẳm, quay đầu lại thì thấy người đàn ông truy sát mình cũng đã đuổi kịp, hắn giơ súng về phía của Lưu Lan, nở một nụ cười đắc ý, thách thức, ánh mắt lộ rõ tia độc ác: “Sao vậy? Sao cô không chạy nữa đi?”
“Thái Bách Trung! Tôi thật sự không thể nào ngờ được anh lại là một kẻ độc ác, tàn nhẫn như thế, anh trộm tiền của tôi, ăn cắp bài hát của tôi, bây giờ còn muốn gϊếŧ chết tôi? Sẽ như thế nào nếu như fan hâm mộ biết được bộ mặt thật của anh?” Lưu Lan không dám lùi lại thêm bước nào nữa, còn lùi lại cô sẽ rơi xuống đó mất, cô chết cũng được chỉ đáng tiếc là không thể cho tất cả mọi người biết được bộ mặt thật của Thái Bách Trung.
“Sẽ không một ai biết được đâu, tôi làm như thế cũng là do cô ép tôi thôi, an phận làm bà Tống thì đã không xảy ra chuyện gì rồi.”
Thái Bách Trung vừa nói vừa từng bước từng bước tiến lại gần Lưu Lan, hắn nhếch môi không muốn nói nhiều với cô nữa, dứt khoát nổ súng bắn thẳng về phía của cô. Lưu Lan vốn đã đứng sát mép vực, viên đạn vừa ghim vào người cô đã ngay lập tức ngã người rơi thẳng xuống vực thẳm sâu không thấy đáy kia. Khoảnh khắc rơi xuống sâu, Lưu Lan bật cười tự chế giễu bản thân mình, trong lòng tự hỏi rốt cuộc cô đã tạo nghiệp gì mà phải nhận kết cục đau khổ như thế? Hai người đàn ông cô từng rung động đều độc ác, tàn nhẫn, vô tình cô đúng là có mắt không tròng.
- --------------------------------------------------------
Tiếng nhạc chuông điện thoại vang vọng khắp căn phòng, Lưu Lan giật mình bừng tỉnh, cô ngồi bật dậy hai mắt mở to hết cỡ, đảo mắt nhìn một lượt, trong đầu ngay tức khắc hiện lên vô số câu hỏi. Không phải cô đã chết rồi hay sao? Sao lại ở nơi này? Chuyện này là sao? Tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên, Lưu Lan cầm điện thoại lên, nhìn thấy người gọi đến là bạn thân của mình, cô sững người vài giây mới ấn nút nghe máy, đầu dây bên kia ngay lập tức truyền đến một giọng nói to đến mức khiến cho Lưu Lan phải để điện thoại xa ra: “Lưu Lan! Cậu đang ở đâu vậy hả? Cậu có nhớ hôm nay là ngày tớ về nước không? Sao lại không đến đón tớ?”
Ngày Minh Nguyệt về nước? Đó không phải là khoảng thời gian gần một năm trước sao? Sau lần đấy thì Trương Minh Nguyệt không có bảo Lưu Lan đến đón nữa, vì sau này mỗi lần về bạn thân cô đều đến thẳng công ty. Lưu Lan trợn ngược hai mắt, há hốc miệng khi thấy ngày tháng năm ở trên điện thoại, chuyện này sao có thể? Cô thật sự sống lại rồi?
Trương Minh Nguyệt thấy Lưu Lan im lặng thì tức muốn bốc khói, thế mà quên thật à? Cô hậm hực, giận dỗi nói: “Lưu Lan! Tớ dỗi cậu rồi, trong vòng ba ngày cậu không tìm tớ để dỗ dành thì tớ… tớ sẽ nghỉ nói chuyện với cậu luôn.”
Đến khi Trương Minh Nguyệt cúp máy, Lưu Lan vẫn chưa hoàn hồn, chưa hết bàng hoàng trước những gì đang diễn ra, cô tự véo nhẹ vào đùi của mình một cái thật mạnh, đúng thật là không có nằm mơ, như vậy là mẹ cô vẫn còn sống, vẫn còn đang ở bệnh viện, Lưu Lan vội vàng rời khỏi giường, gấp gáp thay quần áo sau đó chạy thật nhanh đến bệnh viện gặp mẹ của mình.
- ---------------------------------------------------
Tập đoàn Tống thị
Trợ lý Đinh mang tài liệu vào trong phòng làm việc cho sếp của mình, đặt tài liệu trên bàn trước khi xoay người rời đi cậu mở miệng nhắc chủ tịch của mình: “Chủ tịch! Ngày mai là thứ bảy rồi đó ạ.”
Tống Tranh dừng việc ký tên lại ngẩng đầu lên nhìn trợ lý Đinh: “Tôi biết rồi, dời lại hết tất cả công việc của ngày mai đi.”
“Vâng.” Trợ lý Đinh gật đầu nhanh chóng đi làm việc.
Tống Tranh tháo kính ngã đầu về phía sau ghế, day day hai bên trán của mình, suýt nữa thì anh quên mất ngày mai là thứ bảy, mỗi tuần đều phải dẫn Lưu Lan quay về nhà của mình ăn cơm cùng ba mẹ, anh lấy điện thoại gọi điện cho Lưu Lan.
Bên này, Lưu Lan đang trò chuyện cùng với mẹ vô cùng vui vẻ, tiếng chuông điện thoại làm gián đoạn cuộc nói chuyện của hai mẹ con, Lưu Lan liếc mắt nhìn thấy người gọi đến là Tống Tranh, cô thừa biết anh gọi điện để làm gì, chắc chắn là muốn nhắc ngày mai về ăn cơm cùng gia đình của anh. Nếu đổi lại là lúc trước thì cho dù biết Tống Tranh gọi đến để làm gì Lưu Lan cũng sẽ vui vẻ, cười tít cả mắt để nghe máy nhưng bây giờ trong đầu Lưu Lan chỉ toàn hình ảnh anh vô tình, lạnh lùng với mình thế nên không chần chừ, do dự mà trực tiếp tắt điện thoại.
Phương Ngọc Mai thấy hành động này của con gái thì khẽ lắc đầu, không biết lại giận dỗi gì với chồng rồi, bà vỗ nhẹ lên bàn tay của con gái, dịu dàng nói: “Con đấy, đừng có quá trẻ con, tìm một người chồng tốt như Tranh Tranh không dễ đâu.”
Khóe môi của Lưu Lan có hơi giật giật, lúc trước nghe mẹ của mình gọi Tống Tranh là Tranh Tranh thì cô thấy rất bình thường thậm chí còn vui vẻ nhưng bây giờ nghe lại Lưu Lan cảm thấy nó rất kỳ lạ, không thuận tai chút nào, nếu đổi lại là một người xa lạ thì có lẽ họ sẽ nghĩ Tranh Tranh là một cô gái. Hơn nữa Lưu Lan thật sự rất muốn nói cho mẹ của mình biết bộ mặt thật của Tống Tranh, kể ra hết mọi chuyện kể cả chuyện bản thân sống lại cũng muốn kể, nhưng với tình hình sức khỏe hiện giờ của bà thì cô không dám càng không muốn mẹ mình lo thêm.
Bên này hai mẹ con lại tiếp tục trò chuyện vui vẻ với nhau thì bên kia Tống Tranh sững sờ nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình một lúc lâu, trước giờ chưa có ai không nghe điện thoại của anh cả, vậy mà cái người anh không ngờ nhất lại là người đầu tiên từ chối nhận cuộc gọi của mình.