Chương 43: Định mệnh của đời anh

Giang Mộ Trì cũng không thèm để ý đến Kiều Dư An, tiếp tục giơ bảng, mãi cho đến khi giá tăng đến 180 triệu, lúc này mới không có người theo nữa.

"180 triệu lần một, 180 triệu lần hai, 180 triệu lần ba." Dứt khoát đập xuống: "Chúc mừng Giang tiên sinh, dùng 180 triệu đấu giá được sản phẩm này."

Kiều Dư An giống như đồ ngốc ngơ ngác ngồi trên ghế, đầy trong đầu chính là, 180 triệu, nhiêu đó có thể ăn biết bao nhiêu đồ ngon chứ, ông trời của con, quá bại gia!

"Quyển Quyển, nhận lấy." Giang Mộ Trì ném hộp đó vào trong ngực cô, Kiều Dư An theo bản năng bắt lấy, sợ rơi mất, mua cũng đã mua, còn có thể làm sao? Bây giờ ở bên ngoài, tất cả mọi người đều đang nhìn, cô còn có thể đánh Giang Mộ Trì một trận sao?

Đương nhiên không thể.

Vậy chỉ có thể miễn cưỡng kéo cái mặt tươi cười giả thẹn thùng hạnh phúc, đây không phải là điều mà mọi người muốn nhìn thấy sao? Vậy cô làm là được, chỉ là, Giang Mộ Trì, đừng nghĩ cô buông tha anh!

!

Buổi đấu giá tan cuộc, Giang Mộ Trì nắm tay Kiều Dư An đi ra ngoài, Kiều Dư An nắm chặt cái hộp trên tay, sợ có người sẽ đến ăn cướp trắng trợn, đây cũng không phải số tiền nhỏ, tùy tiện lấy ra 200 triệu để mua một chiếc nhẫn nhỏ xíu này, ngoại trừ Giang Mộ Trì, cô chưa từng gặp người thứ hai.

Điện thoại của Kiều Dư An trong túi xách, cách túi xách, cô đều cảm giác được điện thoại vẫn đang rung, không nhìn cũng biết là mấy người nào.

Một đường nở nụ cười ngụy trang đi thẳng đến ghế lái phụ, cách cửa sổ xe, người khác nhìn không thấy mình, lúc này Kiều Dư An mới xệ mặt xuống, bỏ hộp vào trong xe, coi như cô tức giận cũng không dám quá mức dùng sức, đây chính là tiền thật đấy.

Giang Mộ Trì ngồi vào xe, nhìn cô một cái: "Làm sao vậy, sao lại không vui?"

Kiều Dư An liếc mắt nhìn anh, không nói gì, miệng nhỏ hơi bĩu, đôi mi thanh tú nhíu chặt, nhìn là biết không vui.

"Đây là thế nào?" Giang Mộ Trì đưa tay sờ lên đầu của cô, một tay nơi nới lỏng cà vạt, sao lại cảm thấy có chút phiền muộn?

"Giang Mộ Trì, có phải anh rất có tiền hay không?" Giọng điệu của Kiều Dư An thật không tốt.

"Em đang nói nhảm." Giang Mộ Trì thu tay lại dựa vào thành ghế, ánh mắt lại vẫn nhìn cô chằm chằm.

Kiều Dư An: "..."

"Em muốn quản gia đình? Nếu em muốn quản cũng được, về nhà anh nộp thẻ cho em, tiền của anh hơi nhiều, em bảo quản có lẽ hơi mệt." Lời này của Giang Mộ Trì vô cùng phách lối, Kiều Dư An nghe xong cảm giác đầu càng ngày càng đau.

"Giang Mộ Trì, anh có biết kiếm tiền rất vất vả hay không?" Kiều Dư An ý đồ dùng tình cảm để cảm động anh, muốn nói cho anh có tiền cũng không thể phung phí.

Giang Mộ Trì nhíu mày, nhìn giống như đang chăm chú suy tư một chút, thản nhiên nói: "Không cảm thấy, kiếm tiền chẳng lẽ không phải là chuyện đơn giản nhất trên thế giới này sao?"

Kiều Dư An: "..."

Hôm nay không có cách nào nói chuyện tiếp rồi.

Móa!

"Quyển Quyển, em muốn kiếm tiền, được, em cũng đừng kinh doanh câu lạc bộ kia của em nữa, đến công ty với anh, anh dạy cho em cách kiếm tiền không khổ cực là như thế nào." Giang Mộ Trì vẫn không có phát giác được Kiều Dư An rốt cuộc muốn nói cái gì, khóe môi cong lên, còn chăm chú suy nghĩ một chút, nếu là hai người cùng đến công ty, cùng đi cùng về, cảm giác cũng thật không tệ, có thể suốt ngày nhìn thấy cô.

Phương pháp này có thể thực hiện.

"Anh im đi, lái xe." Kiều Dư An thở phì phò quay đầu không để ý tới anh, sao đột nhiên đầu óc người này chậm chạp vậy?

Cái này cũng không trách Giang Mộ Trì, anh thật đúng là chưa từng trải qua cảm giác không có tiền, cũng không thích kết bạn, những người bạn mà anh có thể tiếp xúc đều là cùng tầng lớp, ai sẽ đi nói với anh kiếm tiền rất vất vả?

Kiều Dư An thì lại khác, bạn của cô trải khắp bốn phương, cũng có rất nhiều bạn bè có gia đình bình thường, thế mới biết được càng nhiều hoàn cảnh khác nhau, hơn nữa cũng không có sở thích với những xa xỉ phẩm, cho nên không quá thích tốn tiền nhiều như vậy đi mua một chiếc nhẫn bé xíu.

"Thắt chặt dây an toàn, về nhà." Giang Mộ Trì cười lắc đầu, cũng không biết tại sao lại chọc phải tiểu bá vương này, trước hết để cho cô bớt tức một hồi, về đến nhà liền tốt.

Ai biết lần này thế mà Kiều Dư An tức giận thật lâu, đến nhà vẫn còn đang giận, đại khái trong lòng cũng không chỉ giận chuyện này, vẫn còn tức giận chuyện Hạ Y trước đó, vẫn chưa giải thích rõ ràng đâu.

Giang Mộ Trì từ thư phòng trở lại phòng ngủ, trông thấy Kiều Dư An ngồi ở trên giường đưa lưng về phía cửa, anh đi tới, từ phía sau đưa tay ôm eo của cô: "Quyển Quyển, còn giận sao?"

"Anh buông ra, buông ra." Kiều Dư An để điện thoại di động xuống giãy dụa, sao da mặt người này dày như vậy, chị đây vẫn còn đang tức giận đó.

"Vậy em nói cho anh nghe một chút, vì sao em lại tức giận?" Giang Mộ Trì ngồi vào trên giường, ôm người ngồi trên chân của mình, một tay nắm cả eo thon của cô, một tay vuốt vuốt ngón tay của cô, trắng trẻo mũm mĩm, sau khi màu đỏ móng tay được tẩy đi, cô cũng không có đi làm móng nữa, ngón tay mảnh khảnh hồng hồng lộ ra.

"Anh không nên tốn tiền nhiều mua chiếc nhẫn này, mắc như vậy, em biết anh có tiền, có tiền cũng không thể tiêu như thế, nếu cha mẹ biết khẳng định sẽ nói em." Kiều Dư An cúi đầu, mặc cho anh vuốt vuốt đầu ngón tay.

"Em biết chiếc nhẫn bà nội tặng cho em bao nhiêu tiền không?" Giang Mộ Trì bị cô chọc tức phì cười, xuất thân từ những gia đình cùng tầng lớp, sao lại Kiều gia lại nuôi được một Kiều Dư An thích tiết kiệm tiền như vậy?

"Bao nhiêu tiền, khẳng định không ..." mắc quá đi.

"Mấy năm trước cầm đi làm giám định, chuyên gia định giá 300 triệu nhân dân tệ." Giang Mộ Trì nắm ngón tay của cô.

Kiều Dư An nuốt ngụm nước miếng, chiếc nhẫn đó 300 triệu nhân dân tệ, cô đeo trên tay lâu như vậy? !

"Cho nên chút chuyện đó em đừng tính toán nữa, thật không có bao nhiêu tiền, hơn nữa đồ như thế này có thể cất giữ truyền lại đời sau, về sau em sinh con gái, cái mà bà nội tặng thì truyền cho con gái của chúng ta, cái này em truyền cho con dâu của chúng ta."

Một người một cái, sắp xếp rất ổn thỏa.

À.

"Được rồi, em cũng lười nói chuyện này với anh." Kiều Dư An xem như hiểu rõ, Giang gia không phải có tiền bình thường đâu, nói với anh cũng không thông.

"Vậy không tức giận nữa?" Cái cằm Giang Mộ Trì khoác lên trên hõm vai của Kiều Dư An, ngứa ngứa, Kiều Dư An đẩy: "Còn có một chuyện."

"Cái gì?"

“Sao anh muốn ăn cơm cùng Hạ Y?" Vì sao nhiều người như vậy anh không chọn, cũng chỉ chọn ăn cơm cùng Hạ Y, trong đó khẳng định sẽ có một chút đặc biệt, chẳng lẽ Giang Mộ Trì đã từng thích Hạ Y?

"Sao em lại nói đến chuyện này?" Giang Mộ Trì nắm chặt tay của cô, môi mỏng hôn vành tai của cô: "Chuyện đã lâu như vậy, anh cũng không nhớ rõ."

"Giang Mộ Trì, anh cũng đừng có giở trò xấu với em, anh thành thật cho em, bằng không, anh ngủ ở thư phòng đi." Kiều Dư An bị hôn đến nóng cả người, nhưng vẫn không muốn nhẹ nhàng buông tha như vậy.

"Thật phải nói?" Trong lời nói của Giang Mộ Trì, còn đột nhiên có chút thẹn thùng, không biết mở làm sao mở miệng.

"Nói!" Kiều Dư An quay đầu nhìn anh, cũng không nói chuyện, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Giang Mộ Trì cong cong môi, xích lại gần hôn mắt của cô một cái: "Là bởi vì em."

"Hả? Em?" Kiều Dư An ngơ ngác, sao lại chuyển sang phía cô rồi.

"Quyển Quyển, anh có một bí mật, ai cũng không biết." Giang Mộ Trì tiếp tục vuốt vuốt tay của cô, môi mỏng bên tai Kiều Dư An: "Quyển Quyển, anh rất thích tay của em, trắng nõn tinh tế, vừa nhìn thấy, khiến anh khó kìm lòng nổi."

"Anh là tay khống?" Kiều Dư An khϊếp sợ nhìn anh, đây thật là một bí mật lớn.

"Xem như thế đi, nhưng mà nhiều năm như vậy, anh cũng không nhìn thấy có mấy đôi tay đẹp, lần đó anh ngẫu nhiên nhìn thấy quảng cáo của Hạ Y trên TV, nhìn thấy đôi tay đó, cho nên anh mới mời cô ta cùng đi ăn tối, nhưng sau khi thấy cô ta tới mới biết được đây không phải là tay của cô ta, không bao lâu liền rời đi."

Đây được coi là một bí mật rất nhỏ, tay của Giang Mộ Trì cũng rất đẹp, từ lúc anh có nhận thức, liền phát hiện mình thích những bàn tay đẹp, giống như sở thích phát ra từ xương tủy, chỉ là anh cũng rất kén chọn, cũng không phải tay ai anh đều thích, nhiều năm như vậy, có thể để cho anh nhớ mãi không quên, cũng chỉ có tay của Kiều Dư An, cảm giác vừa đẹp vừa đủ tiêu chuẩn, không nhiều không ít khiến cho anh động lòng.

"Anh anh..." Kiều Dư An kinh ngạc nói không nên lời, Giang Mộ Trì gặp Hạ Y lại là bởi vì tay của cô, hai người còn chưa gặp mặt, Giang Mộ Trì đã thích tay của cô.

"Quyển Quyển, hôm nay anh mới biết được, thì ra hai bàn tay đó là của em, đây thật là duyên phận, là định mệnh, em là của anh." Giang Mộ Trì lúc nãy vô cùng vui vẻ, giờ phút này nội tâm vui vẻ như một đứa con nít.

Quyển Quyển của anh, có thứ mà anh thích nhất.

***

Min: “Về nhà anh nộp thẻ cho em, tiền của anh hơi nhiều, em bảo quản có lẽ hơi mệt.” Trời ơi câu nói khiến chị em ngã gục là đây. Xỉu 800 lần.