Chương 30: Rất không vui
Edit: Min
Hai người đều sửng sốt một hồi, Vương Vĩ Đức không nghĩ tới sẽ gặp được Kiều Dư An ở đây, xem ra cũng không khác gì năm xưa, có điều càng xinh đẹp ra, càng hấp dẫn, thu hút ánh nhìn, Vương Vĩ Đức nhìn đến đỏ mắt ghen tị.
"An An, em cũng ở đây à..." Vương Vĩ Đức chưa nói dứt lời, Kiều Dư An đã lướt qua anh ta rời đi, nhìn thấy anh ta tâm trạng vui vẻ ban đầu cũng biến mất, đi mấy bước qua hành lang bên này, Vương Vĩ Đức muốn đuổi theo, bị người bên cạnh kéo lại: "Nhanh lên, nhìn cái gì đấy, văn kiện này phải đưa cho chủ quản gấp."
"Cô gái vừa rồi, cũng là người công ty chúng ta sao?" Vương Vĩ Đức đi theo đồng nghiệp, thuận tiện hỏi thăm một chút.
"Cái cô mặc váy dài màu đỏ hả? Xem như là vậy đi." Đồng nghiệp kỳ quái lườm Vương Vĩ Đức một chút, tiểu tử này chắc sẽ không để ý Kiều tiểu thư chứ?
"Cái gì gọi là xem như?"
"Cô ấy là ai cậu không biết sao, mà cũng đúng, cậu cũng mới đến không bao lâu, cô ấy là một trong những cổ đông của công ty chúng ta, cũng là em gái của ông chủ, cái công ty này họ gì ? Cậu còn không hiểu ?" Đồng nghiệp trông thấy anh ta tỏ vẻ xem thường, không phải cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga chứ.
"Cô ấy là em gái chủ tịch?" Vương Vĩ Đức kinh hãi, trước giờ cô chưa hề kể về gia cảnh nhà cô.
"Thế nào, cậu thích cô ấy à ? Cậu đừng nằm mơ nữa, người ta đã kết hôn rồi, nghe nói chồng cô ấy cũng là một người đàn ông giàu có." Kiều Dư An dù sao cũng chưa tổ chức hôn lễ, rất nhiều chuyện người ngoài chỉ suy đoán chứ chưa hiểu rõ.
"Kết hôn?" Vương Vĩ Đức đứng lại, sao lại nhanh như vậy.
"Đúng vậy, cậu đừng mơ mộng nữa, nhanh lên đi, đừng để chủ quản chờ."
"Tới ngay." Hai người vội vàng xuống lầu.
Kiều Dư An đứng trước cửa văn phòng, hít sâu một hơi, chuyện này đã qua lâu rồi, mỗi lần nghĩ tới là buồn nôn, thật sự là không thể chịu nổi, nhưng cũng không thể để anh trai phát hiện ra.
Kiều Dư An nở một nụ cười, gõ cửa đi vào : "Anh, em gái cưng của anh đến rồi đây."
"Lại tới làm loạn gì ? Chỗ này không hoan nghênh em, đi mau đi mau." Kiều Thừa Tu dựa lưng lên ghế.
"Hừ, anh trai kiểu gì, em tới đây tặng quà cho anh, anh sao lại đối xử với em gái đáng yêu của anh như thế chứ." Kiều Dư An ngồi vào ghế sô pha, ngay sau đó có người bưng một tách cà phê tới, thư ký nhỏ giọng nói : "Đã thêm đường, bảo đảm không đắng."
Kiều Dư An nháy mắt mấy cái : "Cảm ơn." Quả nhiên vẫn là công ty nhà mình đãi ngộ tốt.
"Nói đi, tới đây vào giờ này làm gì?" Kiều Thừa Tu đi qua ngồi bên cạnh cô, cô em gái này của anh ấy à, không có việc gì quan trọng thì không dám làm phiền đâu.
“Thật không có chuyện gì mà, anh xem, mẹ già kêu em đem trứng vịt muối qua đây, mẹ tự làm đó, kêu em đem một chút qua cho chị dâu." Kiều Dư An nhấp một miếng cà phê, hương thơm êm dịu, dư vị bất tận : "Vẫn là cà phê chỗ anh là ngon nhất."
"Cũng đâu thấy em tới đây thường xuyên." Kiều Thừa Tu nhìn thoáng qua mấy trứng vịt kia, là hiểu được mẹ già ở nhà rảnh rỗi làm cho.
"Em cũng đang bận việc mà." Ở công ty có người mình không muốn gặp, e là Kiều Dư An càng không muốn đến.
"Em thì có thể bận bịu cái gì ? Số tiền kiếm được thậm chí không thể nuôi sống bản thân." Kiều Thừa Tu búng trán cô.
"Em có thể, em cũng đâu ăn bao nhiêu, phải rồi, mẹ già hỏi em, anh và chị dâu chuẩn bị mang thai lâu như vậy, có gì tiến triển chưa."
"Mẹ có giác quan thứ sáu hả?" Kiều Thừa Tu cười cười: "Chị dâu em mấy ngày nay thấy người có chút lạ, bọn anh dự định ngày mai đến bệnh viện kiểm tra, cũng có thể là mang thai."
"Thật hả?" Kiều Dư An ánh mắt mừng rỡ: "Em sắp được làm cô rồi ?"
"Không biết, chắc là thế, ngày mai đi bệnh viện là biết, bộ dạng em có chỗ nào giống cô chứ, đứa nhỏ mới không thèm đâu."
"Làm sao có thể, em sẽ dẫn nó đi chơi, khi còn bé em là thủ lĩnh của đám trẻ, nó nhất định sẽ thích em."
"Vậy thì em sinh một đứa đi, Giang Mộ Trì là một người đàn ông tốt, đáng để dựa vào." Kiều Thừa Tu ít khi khen một người đàn ông nào, vẫn là lần đầu tiên khen em rể nhà mình.
"Còn sớm quá, chờ cháu em ra đời rồi hẳn tính." Khi chưa kết hôn, thì cứ luôn miệng nhắc chuyện kết hôn, hiện tại kết hôn rồi, lại muốn nhắc chuyện sinh em bé, cuộc đời con người thật mệt mỏi.
Kiều Dư An mệt tim quá, ở chơi không lâu thì đi về, lúc xuống lầu, cô lại gặp Vương Vĩ Đức, người kia giống như đang cố tình chờ cô, Kiều Dư An chỉ coi như không trông thấy, nhanh chân đi lên phía trước.
"An An, tôi có chuyện muốn nói với em." Vương Vĩ Đức đuổi theo, cho dù người ta nói cô đã kết hôn, nhưng làm bạn bè thì vẫn được mà, chỉ cần hai người làm lành mối quan hệ, về sau ở công ty, anh có thể dễ dàng thẳng tới mây xanh.
Kiều Dư An ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn anh, tiêu sái lưu loát đẩy anh ra liền đi ra cửa, Vương Vĩ Đức còn muốn đuổi theo, Kiều Dư An nhìn thoáng qua bảo vệ: "Ngăn anh ta lại."
Bảo vệ phản ứng nhanh chóng, đã nhiều năm làm bảo vệ ở công ty, nhận ra Kiều Dư An, cũng không nhận ra Vương Vĩ Đức, còn tưởng rằng là nhân viên ở đâu đến.
Kiều Dư An cũng không ở lại, phóng xe đi như có ma đuổi theo phía sau, mà Vương Vĩ Đức lại bị bảo vệ khống chế: "Tôi là nhân viên công ty, các người mau thả tôi ra."
“Cậu là nhân viên công ty ? Vậy câu đuổi theo Kiều tiểu thư làm gì ? Thẻ nhân viên đâu mau lấy ra." Bảo vệ buông anh ta ra, Vương Vĩ Đức thấy người đã chạy mất dạng rồi, tức giận lườm hai người một cái, lấy thẻ nhân viên ra." Tôi là nhân viên công ty, tôi và Kiều tiểu thư là bạn."
Lần đầu tiên Vương Vĩ Đức bị mất mặt như vậy, may là giờ này dưới lầu không có người nào, cho bảo vệ xem thẻ nhân viên, bảo vệ mới buông tha anh ta.
Đứng ở cửa chính, phủi phủi quần áo nhăn nhó, cũng không biết khi nào Kiều Dư An lại đến, không thăm dò được gì, xúi quẩy, Vương Vĩ Đức gắt một cái.
Kiều Dư An nhanh chóng lái xe rời khỏi công ty, trực tiếp đi đường nhỏ tránh gặp đèn xanh đèn đỏ, cuối cùng lái đến bờ sông mới dừng lại, đã xa như vậy, hẳn là không đuổi tới đây, cô dừng xe thở một hơi.
Tim đập thình thịch, đương nhiên rồi, không phải gặp người từng "thích" mà kích động, mà là kích động muốn đánh người, may vừa rồi mình chạy nhanh, gọi bảo vệ kéo anh ta lại, bằng không đã cho anh ta một trận ở đó, oán khí này, nhiều năm rồi cũng không có tiêu tan, lại còn dám tới tìm cô.
Chuyện này chỉ có Lâm Tự Cẩm biết, Kiều Dư An không biết nên nói cùng ai, đành phải gọi điện thoại cho Lâm Tự Cẩm.
"Tiểu tổ tông, hiện đang là giờ nghỉ trưa, cậu gọi cho mình làm gì ?" Lâm Tự Cẩm ngủ mơ mơ màng màng, nghe được tiếng chuông thiếu chút nữa nổi điên, may là Kiều Dư An gọi, nếu là người khác thì xong đời.
"Cẩm Cẩm, mình nhìn thấy Vương Vĩ Đức." Kiều Dư An vuốt ngực một cái, thật là phiền lòng vô cùng.
"Ai? Vương Vĩ Đức?" Cơn buồn ngủ của Lâm Tự Cẩm bị cưỡng chế dập tắt, "Ở đâu, chờ mình mặc quần áo đi thao tên khốn đó."
*Thao: tức là xx thằng đó đó, chị Cẩm dữ quá
"Cẩm Cẩm, cậu bình tĩnh chút đi, cậu tưởng cậu là mãnh nam hả, còn thao người ta." Kiều Dư An lấy tay đỡ trán, sắp bị con Husky này làm tức chết.
"Tên khốn kia có phải lại ăn hϊếp cậu, mặc kệ mình là đàn ông hay phụ nữ, ai dám ăn hϊếp cậu mình gϊếŧ chết anh ta." Lâm Tự Cẩm mở loa ngoài, từ trên giường xoay người mặc quần áo tử tế.
"Cậu đừng kích động, hay là cậu ra đây đi, chúng ta đi uống vài ly?" Kiều Dư An vuốt vuốt cái trán, thật nhức đầu, gặp phải Vương Vĩ Đức, là nhớ đến khoảng thời gian ngu xuẩn hồi đại học, nói thẳng là sỉ nhục.
"Được, gặp ở chỗ cũ, cậu đi trước tới đó chờ mình."
Hai người cúp điện thoại, Kiều Dư An lái xe đến quán bar "kỷ niệm xưa", nơi này vốn là một quán bar rất nhỏ, Kiều Dư An cùng người khác tới qua một lần, không bao lâu sau thì đóng cửa, sau này ông chủ kinh doanh cái khác kiếm được chút tiền, lại trở về mở quán bar, lấy tên "kỷ niệm xưa", nơi này là thanh xuân của rất nhiều người, khách cũng rất nhiều, Kiều Dư An và Lâm Tự Cẩm mỗi lần uống rượu đều đến quán bar này, ông chủ cũng quen mặt.
Ông chủ lớn hơn cô vài tuổi, có một cô con gái vô cùng đáng yêu tên là Hoa Hoa, nhiều người đến đây đều hỏi anh Hoa Hoa đâu rồi, tới chơi với cô bé một chút.
Mặc dù là quán bar, nhưng tuyệt đối là một quán bar sạch sẽ, không có mấy thứ tầm bậy tầm bạ, bởi vì ông chủ nói con gái ông thường đến đây chơi, không thể làm hư bạn nhỏ được, khi đó Kiều Dư An nghĩ anh ta nhất định rất yêu thương vợ và con gái.
Sau khi kết hôn với Giang Mộ Trì, Kiều Dư An không đến đây nữa, chỗ này ban đêm mới náo nhiệt, ban ngày không có người nào, ông chủ lúc trông thấy cô liền chào: "Lâu rồi không không thấy cô đến, đi công tác hả?"
"Đúng vậy, về nhà kết hôn."
"Ha ha ha, tốt, cũng đã trưởng thành rồi, muốn uống gì, vào trong ngồi đi."
"Như cũ, chỗ cũ, đợi chút nữa Lâm Tự Cẩm cũng tới." Kiều Dư An đi vào ngồi ở một góc khuất, chỗ này yên tĩnh nhất, ít người đi tới, ghế sô pha đủ cao, che khuất ánh mắt của người khác, ánh đèn lờ mờ, ở chỗ này uống rượu là thoải mái nhất.
Mấy chai bia nhanh chóng được bưng lên, Kiều Dư An thích nhất uống bia, độ cồn thấp, sẽ không uống say, vả lại uống bia lạnh vô cùng sảng khoái, lâu lâu mới gọi món khác.
Cầm lấy một chai, không tìm được dụng cụ mở chai, cũng lười hỏi, trên bàn đập một phát là khui ra, động tác lưu loát, vừa nhìn đã biết người lão luyện.
Uống hai ngụm trước, Kiều Dư An tựa vào ghế sô pha chờ Lâm Tự Cẩm, đang nghĩ xuất thần, Lâm Tự Cẩm vỗ vỗ vai cô: "Không phải chứ, sa sút đến thế?"
"Nói lời vô dụng làm gì, uống rượu." Kiều Dư An đưa chai bia cho cô.
"Uống nào, cậu chú ý chút, lâu rồi không uống, sau khi kết hôn cậu liền biến thành phụ nữ đàng hoàng, ngay cả quán bar cũng không tới." Lâm Tự Cẩm một hơi uống non nửa bình, cô và Kiều Dư An, từ lúc đi nhà trẻ đến đại học đều học cùng một trường, quan hệ tốt giống như chị em ruột, giữa hai người không có bí mật, cho nên lúc Kiều Dư An có chuyện buồn bực luôn tìm Lâm Tự Cẩm.
"Đừng nói nữa, quá đã." Nửa chai bia nhanh chóng vào bụng, Kiều Dư An mới buông cái chai xuống: "Anh ta đến công ty của anh mình làm việc."
"Đậu xanh, cậu kêu anh cậu sa thải anh ta đi, người cặn bã như vậy, ở lại công ty anh cậu thế nào cũng gây họa, nói không chừng ngày nào đó lại làm ra chuyện xấu gì." Lâm Tự Cẩm cũng không nghĩ tới, tên rác rưởi kia, thế mà có thể vào được tập đoàn Kiều thị, chắc là đi cửa sau ?
"Cậu nói giỡn hả, mình đâu đến công ty nhậm chức đâu, nếu mình kêu anh mình sa thải anh, vậy chuyện trước kia anh mình chẳng phải sẽ biết sao ? Đến lúc đó mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy nữa." Kiều Dư An bực bội vô cùng, nghĩ đến công ty có tên khốn kia, cô liền không muốn đến gần một bước.
"Vậy làm sao bây giờ, giữ lại sẽ có chuyện đó."
"Mình cũng nghĩ thế, tại sao lúc trước mình lại ngu ngốc như vậy chứ ? Mình nghĩ rằng sự tồn tại của anh ta là để nhắc nhở bản thân khi còn trẻ mình từng là một con ngốc."