Chương 18.1: Chuyện này không nên làm thường xuyên

2428 Chữ Cài Đặt
Edit: Min

Kiều Dư An bị nói nên ủ rũ, đã có thể cảm thấy mình không còn địa vị nào trong nhà, địa vị của mình đều đã bị Giang Mộ Trì đoạt mất, người đàn ông này thật sự là quá đáng.

Không bao lâu Giang Mộ Trì tiến đến, mọi người liền ngừng việc “giáo huấn” Kiều Dư An, mọi người kỳ thật chính là thấy Giang Mộ Trì không ở đây mới nói, nếu Giang Mộ Trì có mặt thì đương nhiên sẽ không khiến Kiều Dư An xấu hổ, An An là con cháu nhà mình, con cháu nhà khác cho dù tốt, vậy cũng không tốt bằng nhà mình, nhưng là vì để cho hai người sống với nhau dài lâu hơn một chút, lúc này mới nhắc nhở Kiều Dư An vài câu, cũng không tính là răn dạy.

"Thời gian cũng không sớm, Tiểu Trì cùng An An đi về trước đi, giờ này lái xe cẩn thận một chút." Bà ngoại đứng lên, nên nói cũng đã nói, tiếp tục giữ lại sẽ chỉ càng ngày càng muộn, không có chuyện gì liền đi về trước đi.

"Vâng, vậy bà ngoại, cha mẹ, con đưa An An trở về trước." Vừa vặn Giang Mộ Trì cũng có một bưu kiện nước ngoài cần xử lý gấp, vậy liền thuận nước đẩy thuyền.

"Ừm, đi thôi đi thôi, lái xe cẩn thận một chút."

Hai người từ nhà bà ngoại ra, Giang Mộ Trì đi ở phía trước, mở cửa ghế lái phụ, tâm tình Kiều Dư An mệt mỏi lên xe, mới vừa rồi bị dạy dỗ, bây giờ còn có chút khó chịu, Giang Mộ Trì nổ máy rời khỏi nhà bà ngoại, mới mở miệng hỏi Kiều Dư An sao thế.

"Không có việc gì." Kiều Dư An mặt ủ mày chau, lắc đầu.

"Không có việc gì thì em ủ rũ cúi đầu thế làm gì, chẳng lẽ là ăn vải chưa đủ, nếu em thích, anh bảo chị Triệu đi mua." Trước khi anh đi nghe điện thoại thì tâm tình của Kiều Dư An cũng không tệ lắm, sau khi anh nghe xong thì trở thành bộ dáng này, ngoại trừ chuyện ăn vải, Giang Mộ Trì cũng không biết còn có chuyện gì khác.

"Không phải, vừa rồi bà ngoại và cha mẹ nói em, nói em không ngoan, bảo em phải nghe lời anh, bọn họ đều hướng về phía anh, em có kém như vậy sao?" Kiều Dư An nghiêng mặt qua nhìn Giang Mộ Trì, lúc đầu muốn lay anh một chút, nhưng ý thức được rằng anh đang lái xe, lại nhịn xuóng, nắn bóp tấm đệm ngồi.

"Dĩ nhiên không phải, cha mẹ chẳng qua là quan tâm em, trong lòng họ anh sao có thể hơn em." Điểm ấy tự Giang Mộ Trì hiểu được, bọn họ nói nhiều như vậy, chỉ sợ cũng là cảm thấy An An quá nhỏ, tính tình trẻ con, kết hôn và độc thân, luôn luôn có chút khác biệt.

"Hừ hừ, nhưng em cảm thấy họ đều thích anh hơn, trước khi anh đến, họ cũng sẽ không như vậy, anh có thể biểu hiện kém một chút không?" Biểu hiện tốt như vậy còn có để cho người khác sống hay không, đó chính là khi dễ người nha.

"Không thể." Giang Mộ Trì cười khẽ, từ trước đến nay chỉ nghe nói rằng phải biểu hiện tốt một chút, hiếm thấy có người muốn người ta biểu hiện kém, mạch suy nghĩ của cô quả nhiên là khác người.

"Hừ, vậy anh còn nói." Kiều Dư An bĩu môi, một đôi lông mày nhỏ vặn lại, thật là hao tổn tâm trí: "Đúng rồi, làm sao anh biết trước đây bà ngoại làm việc ở đài thiên văn?" Chuyện này cô đều không rõ lắm, bà ngoại về hưu tương đối sớm, đây đều là chuyện rất lâu rồi.

"Chuyện mà anh muốn tra, không có gì là không biết."

"Xùy, không biết xấu hổ." Mặc dù Giang Mộ Trì nói thật, Kiều Dư An vẫn là phải đả kích anh một cái.

Giang Mộ Trì không tiếp tục trả lời cô, Kiều Dư An lại nói một mình, "Cha mẹ em nói đến chuyện con cái, anh không vội sao?" Kiều Dư An tự nhận là mình còn nhỏ, cũng không muốn có con nhanh như vậy, cô vẫn còn là một đứa bé, có con sớm như vậy, đây không phải tự buộc gông vào cổ mình sao.

"Anh không vội." Giang Mộ Trì nhíu mày một cái, anh cũng không phải là rất thích có con, cho nên không muốn sinh con cũng được, chỉ là cha mẹ có chút gấp, hiển nhiên cũng sẽ không đồng ý chuyện không có con, anh là con trai độc nhất trong nhà, trách nhiệm nối dõi tông đường liền rơi vào trên người anh, nếu là nói không muốn có con, chỉ sợ sẽ bị cha mẹ ăn tươi nuốt sống.

"Vậy là tốt rồi, vậy sau này lại nghĩ, lúc cha mẹ thúc giục em thì anh giúp em đỡ một chút, da mặt em mỏng." Kiều Dư An thư thái nở nụ cười, chỉ cần Giang Mộ Trì cũng không muốn có con sớm như vậy, vậy thì lúc cha mẹ giục cũng không chỉ giục một mình cô.

Vừa vặn đèn đỏ, Giang Mộ Trì dừng xe, bóp gương mặt Kiều Dư An một chút, vui vẻ nói: "Không mỏng đâu."

"Anh, da mặt anh mới dày!" Kiều Dư An che mặt, tức giận trừng mắt liếc anh một cái: "Chưa từng thấy anh như vậy, lại còn nói mình vợ da mặt dày." Kiều Dư An sâu sắc cảm thấy chức vợ này quá thất bại, Giang Mộ Trì không có chút nào "e ngại" với cô, xem ra cần phải học làm một con cọp cái.

"Da mặt dày rất tốt, sống không tim không phổi, tự do." Có đôi khi Giang Mộ Trì cũng thật hâm mộ Kiều Dư An, không tim không phổi sống vui vẻ hơn, không cần phải đi cân nhắc nhiều việc vặt như vậy, chỉ cần mình vui là được.

Mà Giang Mộ Trì, từ nhỏ được bồi dưỡng làm người thừa kế Giang gia, chưa từng trải qua cảm giác như vậy, làm chuyện gì đều sẽ nghĩ rõ ràng trước tiên, duy chỉ có kết hôn, là anh theo chân Kiều Dư An, hoàn toàn không có quá nhiều cân nhắc, mà trước mắt xem ra, chuyện không có suy nghĩ kỹ càng cũng chưa chắc đều là không tốt.

"Ừm, em cũng cảm thấy vậy, em cảm thấy em sống rất vui vẻ." Kiều Dư An thích tự do, như con chim bay trên bầu trời, như con cá bơi trong biển.

"Vui vẻ là được rồi."

Mặc dù Giang Mộ Trì nói như vậy, nhưng Kiều Dư An vẫn không có nguôi giận, luôn nghĩ đến những lời nói kia của cha mẹ, vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc mình kém cỏi chỗ nào?

Về đến nhà, Giang Mộ Trì đi thư phòng xử lý công việc, Kiều Dư An tắm rửa ra, nhìn thấy quyển "gia quy Giang thị" trên tủ đầu giường, nhàm chán lật ra nhìn, trước đó nhìn hai lần liền để xuống, hiện tại cầm lên xem, kỳ thật còn cảm thấy khá tốt, ví như không thể nghiện thuốc, không thể cờ bạc, còn có lúc nào cũng phải khiêm tốn lễ phép, thái độ của Giang Mộ Trì đối với người lớn vô cùng tốt, nhưng mà nghe nói đối với những người khác thì cũng bình thường, khuôn mặt cả ngày lạnh lùng, làm gì có khiêm tốn.

Nhìn một hồi lại không muốn xem nữa, ném sang một bên lướt điện thoại, Giang Mộ Trì tắm rửa chuẩn bị lên giường đi ngủ, để quyển sách gia quy sang một bên, Kiều Dư An đột nhiên thông minh, hỏi một câu: "Giang Mộ Trì, gia quy của nhà này, anh cũng phải tuân theo sao?"

"Ừm, đều phải tuân theo."

"Vậy nếu như không tuân thủ, có phải bị trừng phạt hay không?" Ngay cả điện thoại Kiều Dư An cũng không chơi, mở to mắt nhìn Giang Mộ Trì.

"Em muốn trừng phạt như thế nào?" Tay đang vén chăn mền của Giang Mộ Trì dừng một chút, lại khôi phục như thường, kéo mở chăn mền ra ngồi xuống, gia quy này đều là anh nói bừa, làm gì có trừng phạt, trong lúc nhất thời thật đúng là nghĩ không ra.

"Có hay không? Kiểu như gia pháp ấy?" Kiều Dư An quyết định dùng bản gia quy này để bảo vệ địa vị làm vợ của mình, sớm muộn cũng sẽ tìm ra sai lầm của Giang Mộ Trì, về sau lúc người lớn khen anh, cô có thể phản bác.

"Phạt chép Đạo Đức Kinh." Giang Mộ Trì tùy tiện viện đại một cái cớ.

"Chép phạt, cũng quá ấu trĩ đi, nhưng mà cũng đúng, hiện tại là xã hội pháp trị, không thể đánh người, con cái cũng không thể thể phạt, vậy trừng phạt thế đi." Kiều Dư An nghĩ nghĩ, cho mình một đường lui, ngộ nhỡ về sau mình cũng phạm sai lầm thì làm sao bây giờ, cũng không thể bịt kín đường lui của mình nha, chuyện chép phạt đơn giản như vậy, đối với cô mà nói không có gì, thế nhưng Giang Mộ Trì từ nhỏ chính là con cưng, khẳng định chưa từng bị trừng phạt, nghĩ thôi cũng cảm thấy không tệ.

"Thế nào, em muốn phạm gia quy, sớm nghe ngóng đến cách thức trừng phạt?"

"Em làm gì có, ngủ thôi." Chuyện như vậy không thể nói ra được đâu, không thể đánh rắn động cỏ.

Giang Mộ Trì hơi kinh ngạc, hôm nay cô tự giác như thế, thấy cô đã nằm xuống, cũng tắt đèn đi ngủ.

Thời gian Kiều Dư An làm việc và nghỉ ngơi, bị Giang Mộ Trì cứng rắn chỉnh đốn lại, trước kia không đến mười hai giờ thì không buồn ngủ, bây giờ mười giờ hơn liền đi ngủ.

Kiều Dư An nằm xuống vẫn không buồn ngủ, trong đầu đều đang nghĩ làm thế nào để Giang Mộ Trì ngột ngạt, nên ngủ không thoải mái, Giang Mộ Trì vốn là muốn đi ngủ lại bị cô đánh thức, duỗi bàn tay, kéo người vào trong ngực của mình: "Chớ lộn xộn, đi ngủ."

"Ngủ thì ngủ, anh ôm em làm gì? Như vậy không nóng sao?" Kiều Dư An bắt lấy cánh tay Giang Mộ Trì, cơ bắp trên tay người này sao lại cứng như vậy?

"Không nóng, đừng di chuyển, nếu em còn sức lực, anh có thể giúp một tay." Giang Mộ Trì giữ chặt người nào đó, lộn xộn nữa trên thân cũng muốn bốc cháy.

Trước đây chưa từng hưởng qua hương vị hoan ái, Giang Mộ Trì cũng sẽ không nghĩ đến chuyện đó, nhưng sau khi trải nghiệm, Giang Mộ Trì lại có chút cảm giác muốn ngừng mà không được, mỗi lần trông thấy Kiều Dư An, cuối cùng sẽ không tự chủ mà động tình.

"Anh chớ làm loạn, em mệt quá, em sẽ không động." Kiều Dư An cảm giác phía sau lưng có thứ gì đó nóng hổi khiến cô hốt hoảng, vẫn là đừng đến, đêm qua đã làm một trận, buổi tối hôm nay lại làm thì đến eo của cô cũng gãy mất: "Giang Mộ Trì, chuyện như vậy không thể làm thường xuyên, đối với thân thể không tốt, chúng ta ngoan một chút."

"Vậy thì yên ổn đi ngủ, Quyển Quyển, ngoan một chút." Giang Mộ Trì hôn tai cô, anh cũng không muốn thường xuyên như thế, không tốt đối với thân thể của cô.

"Hiểu rồi, em lập tức đi ngủ." Kiều Dư An không chịu được Giang Mộ Trì ôn nhu gọi cô là Quyển Quyển, lập tức nhắm mắt lại đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, lúc Kiều Dư An tỉnh lại Giang Mộ Trì đã đi chạy bộ sáng sớm, cô ngồi ở trên giường ngẩn người, trông thấy gia quy bên cạnh, giật tới, lật một chút, mục tiêu khóa chặt điều thứ mười: "Cấm về muộn: trước mười giờ tối phải về đến nhà."

Ngay từ đầu Kiều Dư An còn kháng cự điều này, dù sao mười giờ tối, đây cũng quá sớm, thế nhưng là ở chung hai tháng, Kiều Dư An phát hiện cô căn bản không có thời gian về muộn, dường như cả ngày đều ở nhà, đã thật lâu không có đi quán bar với đám chị em Lâm Tự Cẩm tụ họp, cho nên ban đầu cô cảm thấy chuyện này rất khó thực hiện, bây giờ xem ra cũng không phải rất khó, đã như vậy, thì dùng để làm khó dễ Giang Mộ Trì một chút đi.

Ồ, chép phạt Đạo Đức Kinh dường như cũng không phải rất khó, hẳn là sẽ không tức giận? Mặc kệ, dù sao nắm được cán trước, không chép phạt cũng được.

Bởi vì trong lòng có chuyện, Kiều Dư An cũng có chút chột dạ, buổi sáng lúc ăn cơm thỉnh thoảng nhìn Giang Mộ Trì.

"Chuyên tâm ăn cơm, còn chưa nhìn đủ?" Giang Mộ Trì gõ gáy của cô một cái.

"Em không có nhìn anh, anh chớ tự luyến." Kiều Dư An bĩu môi, ai nhìn anh, thật sự là một chút cũng không biết ngại.

"Sáng hôm nay đừng ra ngoài, có người sẽ đến." Giang Mộ Trì ăn xong lau miệng.

"Ai vậy? Bạn của anh sao?" Kiều Dư An để đũa xuống: "Anh không ở nhà chờ sao?"

"Anh đi làm, em ở nhà là được, có nữ chủ nhân ở nhà, em chiêu đãi là được rồi." Giang Mộ Trì rời khỏi phòng ăn, Kiều Dư An tiếp tục ăn, nghĩ thầm là ai, ngộ nhỡ cô không biết, vậy chào hỏi thế nào, hai người xa lạ đối mặt cười gượng sao?

Nhưng mà Giang Mộ Trì nói, Kiều Dư An thật đúng là không dám đi, dù sao cô cũng không có chuyện gì, nếu anh đã mở miệng, cũng nên cho anh chút mặt mũi.