Edit: Min
"Em đó, quá không biết đau lòng người ta, đợi chút nữa A Trì trở về, em nhận sai trước, thành tâm xin lỗi, đừng có làm loạn nữa, em nhìn A Trì - một ông chủ của một công ty lớn, trên mặt có những vết tím xanh đi làm, truyền đi sẽ như thế nào." Triệu Di nghe Kiều Thừa Tu kể, cũng cảm thấy tính tình của Giang Mộ Trì khá được, nếu đổi là người đàn ông khác, chỉ sợ không có dễ nói chuyện như vậy.
"En đã biết, thật xin lỗi." Kiều Dư An phồng má, ngón tay vặn góc áo, khó trách Giang Mộ Trì không muốn để ý đến cô, bị đánh mà, đàn ông đều thích sĩ diện, anh đường đường là con trưởng của Giang gia, bây giờ là người đứng đầu tập đoàn Giang thị, chỉ sợ đời này cũng không có người đánh anh, lần đầu tiên bị đánh là bởi vì cô, vậy khẳng định rất tức giận, cô còn ủy khuất, người ủy khuất phải là Giang Mộ Trì mới đúng.
"Em biết liền tốt, vậy chị không nói nhiều nữa, tự em xem đi, chị đến bệnh viện còn có một chút chuyện, chị đi trước." Triệu Di chỉ điểm đến đây, tin tưởng An An thông minh như vậy khẳng định sẽ hiểu, không cần phải nói quá rõ.
"Ừm ân, cám ơn chị dâu." Nếu không phải chị dâu nói, cô còn không biết phải đi vào bế tắc tới khi nào nữa.
Triệu Di đi, Kiều Dư An kéo lấy thân thể mệt mỏi lên lầu, nghĩ đến lời Triệu Di nói, tìm điện thoại gọi cho Lâm Tự Cẩm.
Điện thoại vừa được kết nối, Lâm Tự Cẩm rống như sư tử Hà Đông: "Kiều Dư An, cậu chết ở đâu rồi?"
"Cẩm Cẩm.. " Kiều Dư An cười lấy lòng, cũng chỉ có lúc chột dạ sẽ kêu thân mật như vậy: "Sáng sớm, đừng táo bạo như thế nha."
"Kiều Dư An, cậu ngậm miệng đi, đừng gọi thân thiết như vậy, cậu mẹ nó hôm qua chết ở đâu rồi?" Lâm Tự Cẩm buông công việc trong tay xuống, lo lắng một đêm, cuối cùng cô cũng gọi đến.
"Hôm qua ra ngoài sưu tầm, sau đó lạc đường, trời lại mưa to, bị vây ở trên núi, cậu cũng biết chuyện này?" Kiều Dư An sờ lên lỗ tai, công lực Lâm Tự Cẩm quá mạnh.
"Cậu cho rằng còn có mấy người không biết sao? Chiều hôm qua, chồng của cậu gọi điện thoại cho mình hỏi mình cũng không nhìn thấy cậu, chúng ta đều là mơ mơ màng màng, hoàn toàn không biết anh đang nói cái gì, mình nói không có, anh liền cúp điện thoại, sau đó mình gọi điện thoại cho Tuyền Tuyền, cô ấy cũng nói Giang Mộ Trì đi tìm, thế nhưng chúng mình làm sao biết cậu đi đâu." Hiện tại nhớ tới, Lâm Tự Cẩm còn có thể nhớ lại sự kinh hoàng khi nhận điện thoại của Giang Mộ Trì.
"Anh ấy đều gọi điện thoại cho các cậu?" Kiều Dư An khó nén kinh ngạc, cô nhiều bạn, nếu là đều gọi điện thoại hỏi thăm, thì phiền phức cỡ nào.
"Bằng không thì sao, mặc dù chồng của cậu chẳng nói mấy câu, chỉ cần như vậy, cũng biết anh rất lo lắng cậu, cậu nên thỏa mãn đi, gặp được người đàn ông tốt như vậy, đời trước cậu là người thường xuyên đi thắp hương sao?"
Ngay từ đầu Lâm Tự Cẩm tưởng là hai người kết hôn chỉ là tạm bợ, thương nghiệp thông gia, môn đăng hộ đối, nhưng đêm qua mấy người hợp lại mà tính, lại phát hiện chuyện cũng không đơn giản, bằng không dưới tay Giang Mộ Trì nhiều người như vậy, cần gì tự mình từng bước từng bước đi gọi điện thoại đâu, để người phía dưới đi làm không phải dễ dàng hơn sao?
"Thật xin lỗi, đều là lỗi của mình, mình đã nhận thức sâu sắc sai lầm của mình." Kiều Dư An cũng không nghĩ tới, một lần hứng thú đi sưu tầm, thế mà lại khiến nhiều người đều biết.
"Người cậu có lỗi cũng không phải là mình, mình cũng không có góp sức, ai bận rộn một đêm, thì cậu có lỗi với người đó, với tính tình này của cậu, lần sau đi nơi cũng không chắc nhớ phải nói trước với người nhà, lại để cho chúng mình lo lắng nữa, đánh bể đầu chó của cậu."
"Vâng vâng vâng, mình đã biết, mình cam đoan, về sau nhất định sẽ thông báo trước." Trải qua lần này, Kiều Dư An hoàn toàn không còn dám tự mình hành động.
"Vậy cứ như thế, mình phải đi làm, cậu nói với Tuyền Tuyền và Thanh Thanh một câu, chúng mình đều rất lo lắng cậu."
"Biết, mình hiểu rồi."
Nói chuyện điện thoại với Lâm Tự Cẩm xong, nội tâm Kiều Dư An áy náy nặng hơn, nghĩ đến thái độ mình buổi sáng hôm nay đối với Giang Mộ Trì, liền muốn đánh chính mình một trận, nếu như không đau.
Lại gọi điện thoại cho Dương Khinh Tuyền cùng Cao Bái Thanh, từ chỗ hai người kia có được tin tức cũng giống vậy, đều nói đêm qua Giang Mộ Trì gọi điện thoại cho các cô, giọng điệu rất là sốt ruột, mỗi người đều dạy dỗ cô một lượt, ngắn ngủi mấy giờ, Kiều Dư An liền cảm nhận được cách mỗi người giáo huấn, thật sự là đều có khác biệt, thật sự sảng khoái!
Báo bình an xong, Kiều Dư An giống như là đã mất đi sức lực, té nằm trên giường, nhìn xem màu trắng trần nhà xuất thần, chuyện lần này, cô là biết mình sai lầm, lần sau cũng không dám tái phạm, chỉ là Giang Mộ Trì, dỗ dành như thế nào?
Sai là cô sai, người là anh của cô đánh, tức giận cũng là cô, hiện tại xem ra, cô chính là tội ác tày trời, haizz!
Lăn vài vòng trên giường, Kiều Dư An cảm giác đầu cũng bắt đầu đau, nhưng đầu đau cũng không sánh bằng tim đau, nghĩ tới vết tím xanh trên cằm Giang Mộ Trì liền đau lòng, sức lực của anh hai rất lớn, khẳng định rất đau.
Nghĩ một lát, Kiều Dư An quyết định, mình nhất định phải xin lỗi, nhất định phải chịu thua, mặc dù mình thề, ai chịu thua trước chính là heo, nhưng vì Giang Mộ Trì, làm heo. . . cũng được.
Hơn bốn giờ chiều, Kiều Dư An liền bảo chị Triệu bắt đầu chuẩn bị cơm tối, chọn mấy món Giang Mộ Trì thích ăn, chuẩn bị tự mình xuống bếp nấu cơm cho Giang Mộ Trì để xin lỗi.
Cô không biết làm cơm lắm, ngẫu nhiên ở một mình thì sẽ nấu ăn, có thể miễn cưỡng ăn được, nhưng làm cho Giang Mộ Trì, vậy khẳng định phải ngon, nên muốn chị Triệu chỉ dẫn.
Nấu cơm cũng không phải rất khó, cũng chỉ bỏ đi hai ba đĩa thức ăn, cuối cùng là miễn cưỡng làm ra một bàn mướp đắng xào thịt có thể ăn, món ăn này giải nhiệt, hi vọng Giang Mộ Trì đừng tức giận như thế nữa.
Sau đó lại làm, dưa chuột trộn, canh trứng với mướp, ba món ăn đều là đồ ăn giải nhiệt, cũng là tương đối dễ dàng, có sự giúp đỡ của chị Triệu, cũng làm không tệ lắm, chị Triệu đều nói cô rất có thiên phú nấu ăn, đồ ăn còn lại chính là chị Triệu làm, những món đó cần kỹ thuật, cô không làm được.
Tổng cộng làm chín món, đều là chị Triệu nói Giang Mộ Trì thích ăn, làm xong đã sắp sáu giờ rồi, Kiều Dư An chờ Giang Mộ Trì trở về, nhưng Giang Mộ Trì lại chưa trở lại, Kiều Dư An chờ đến 6h10, không chờ nữa, quyết định chủ động ra tay.
Kiều Dư An gọi điện thoại cho Giang Mộ Trì: "Giang Mộ Trì, chừng nào thì anh trở về ăn cơm tối, em đang chờ anh." Kiều Dư An nói chuyện, giọng nói còn mang chút khó chịu, đây cũng là cô hiếm khi chủ động yếu thế, Kiều Dư An từ trước đến nay chính là người cứng đầu, có thể làm cho cô yếu thế cũng là có bản lĩnh.
"Biết." Giang Mộ Trì đạm mạc đáp một câu, Kiều Dư An cũng không hề không vui: "Em chờ anh."
Kiều Dư An cúp điện thoại, Giang Mộ Trì nhìn thoáng qua điện thoại, hơn sáu giờ, công việc của anh kỳ thật đã sớm hoàn thành, một ngày này anh đều bận bịu công việc, đầu óc không có cái gì, chỉ muốn để cho mình bận rộn, nhưng vẫn là không muốn trở về.
Có lẽ là không biết nên dùng vẻ mặt nào đối diện với Kiều Dư An, nội tâm anh nói với mình, Kiều Dư An nhỏ tuổi hơn mình, anh hẳn là chăm sóc nhiều hơn, đừng tức giận, thế nhưng là đối mặt với Kiều Dư An, Giang Mộ Trì lại có chút nhịn không được tính tình của mình, vô thức tức giận với cô.
Đây cũng là chuyện rất ít gặp, từ trước đến nay năng lực tự chủ của Giang Mộ Trì cực mạnh, không muốn biểu đạt cảm xúc xưa nay sẽ không lộ ra ngoài, thế nhưng đến chỗ Kiều Dư An, Giang Mộ Trì lần lượt thất thố, chuyện dường như đã vượt ra khỏi phạm vi khống chế của anh, cảm giác như vậy thật không tốt.
Giang Mộ Trì quen thuộc mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay, nhưng sau khi gặp được Kiều Dư An, quá nhiều chuyện xảy ra ngoài ý muốn, không hề nằm trong khống chế của anh, cảm giác như vậy cực kỳ hỏng bét, anh mới muốn dùng công việc làm tê liệt mình, để cho mình biến trở về Giang Mộ Trì lúc trước, thế nhưng, dường như đã không làm được.
Nhưng Kiều Dư An chủ động gọi điện thoại tới, đoạn hôn nhân này còn muốn tiếp tục, vậy thì nhất định phải nhận, mà không phải trốn tránh, cho nên Giang Mộ Trì vẫn là thu dọn đồ đạc về nhà.
Về đến nhà, đèn phòng khách cùng phòng bếp đều mở, lúc anh đi vào Kiều Dư An ngồi trong phòng ăn, nhìn như vô cùng nhàm chán chống đỡ đầu, giống như là muốn ngủ thϊếp đi, nghe thấy động tĩnh đột nhiên bừng tỉnh: "Giang Mộ Trì, anh về rồi."
"Ừm." Giang Mộ Trì nhìn thoáng qua đồ ăn chưa động đến: "Về sau em ăn trước đi, không cần chờ tôi."
Kiều Dư An nghe xong, nhíu mày, tràn ngập sự thất vọng: "Vì sao, anh không muốn cùng em ăn cơm?"
"Không phải, có thể tôi sẽ về đã khuya." Giang Mộ Trì ngồi xuống, "Nhanh ăn đi."
"Được, em xới cơm cho anh." Kiều Dư An ân cần có chút không giống cô, Giang Mộ Trì sửng sốt một chút.
"Anh nhanh ăn đi, anh nếm thử món này có ngon hay không." Kiều Dư An gắp cho Giang Mộ Trì một đũa mướp đắng.
Giang Mộ Trì ăn một miếng, lông mày nhíu lên, không phải tay nghề của chị Triệu, ngước mắt nhìn Kiều Dư An một chút, cô lộ ra ánh mắt mong đợi nhìn anh, hơi suy nghĩ một chút liền biết là chuyện gì xảy ra: "Em làm?"
"Ừm ừm." Kiều Dư An hưng phấn gật đầu, một đôi mắt sáng tỏ như sao: "Ngon không?"
"Vì sao?" Giang Mộ Trì để đũa xuống, Kiều Dư An không giống như là biết làm cơm, trước đó cũng chưa từng thấy cô có hứng thú với phòng bếp, làm chuyện khác thường tất có quỷ.
"Em muốn nấu cơm cho anh, tay nghề của em được không? Chị Triệu nói em có thiên phú đấy."
"Nói thật." Giang Mộ Trì nhìn chằm chằm vào mắt cô, lý do này không thể thuyết phục anh, buổi sáng anh đi khỏi nhà, Kiều Dư An còn đang tức giận.
"Em…" Kiều Dư An không cười, răng trắng cắn môi dưới, nhìn chằm chằm tím xanh trên cằm Giang Mộ Trì, không dời mắt nổi, mảng tím xanh khẳng định rất đau, lại ở phần cằm, nói không chừng sẽ làm đau răng.
"Thật xin lỗi, em biết sai rồi, anh đừng giận em nữa." Kiều Dư An cúi đầu, giọng xin lỗi thành thực, giọng điệu này, ủy khuất, tựa như Giang Mộ Trì không tha thứ cô thì sẽ khóc lên.
"Ăn cơm." Giang Mộ Trì nhìn chăm chú cô một chút, một lần nữa cầm đũa lên, cũng không phát biểu cái gì.
Kiều Dư An bị nhìn chột dạ, cũng ăn cơm, chỉ là cuối cùng nhạt như nước ốc, trong lòng chứa nhiều chuyện, không biết Giang Mộ Trì có tha thứ cho mình hay không.
Bữa cơm này, Kiều Dư An ăn không có chút vị nào, ngược lại là Giang Mộ Trì ăn say sưa ngon lành, ăn hết hơn phân nửa, nhất là mấy bát "dưa", đều ăn không còn một miếng.
Ăn cơm xong, Giang Mộ Trì lên lầu, Kiều Dư An tựa như cái đuôi nhỏ đi theo ở phía sau, lúc đầu tưởng Giang Mộ Trì sẽ đi thư phòng, ai biết anh tiến vào phòng ngủ, Kiều Dư An cũng đi theo vào.
Giang Mộ Trì mở hộp y tế ra, lấy ra một cây nhiệt kế, nhìn cô một cái: "Tới đây, đo nhiệt độ cơ thể một chút."
Kiều Dư An không có phản kháng, ngược lại trong lòng có một tia ngọt ngào, xem ra Giang Mộ Trì cũng không phải thật không để ý tới cô nha, ngoan ngoãn đi sang ngồi, để Giang Mộ Trì đo nhiệt độ cơ thể cho cô.
Giang Mộ Trì tới gần cô, thân ảnh cao lớn bao phủ cô ở trong bóng tối, cô đưa tay đi sờ soạng một chút tím xanh trên cằm trên cằm Giang Mộ Trì: "Đau không?" Bị anh che mất ánh sáng cũng nhìn ra được vệt tím xanh, khẳng định rất đau: "Tim em đau."
"Việc nhỏ." Vì câu nói này của cô mà đôi mắt của Giang Mộ Trì trở nên thâm thúy, bỏ tay cô xuống, tiến vào phòng vệ sinh.
"Là anh em đánh đúng không?" Kiều Dư An đi theo Giang Mộ Trì ở đằng sau.
Giang Mộ Trì không nói gì thêm, đây là chấp nhận.
"Thật xin lỗi, đều là lỗi của em, vì sao hôm qua anh không nói, em không nên cáu kỉnh với anh." Kiều Dư An kẹp nhiệt kế, đành phải kéo góc áo anh.
"Không có gì, không đau." Giang Mộ Trì rửa tay, ngồi vào trên ghế sa lon.
Kiều Dư An nhắm mắt theo đuôi: "Khẳng định rất đau, anh thoa thuốc chưa, chị dâu em đưa thuốc đến cho anh, chờ một chút em giúp anh thoa thuốc đi."
Giang Mộ Trì nhìn về phía Kiều Dư An, cô mang theo quyết tâm quấn chặt: "Cho nên em nấu cơm tối bởi vì anh của em đánh tôi?"
"Không phải, em muốn xin lỗi anh, em đã nhận thức sâu sắc sai lầm của em, em không nên một mình đi ra ngoài, không thông báo trước với anh, sau này đi ra ngoài nhất định sẽ nói với anh." Kiều Dư An bắt lấy tay Giang Mộ Trì, lần này cô gây ra chuyện lớn, về sau thật không dám.
Giang Mộ Trì liếc mắt đầu ngón tay trắng nõn trên mu bàn tay mình, rốt cục há miệng: "Không cần chuyện gì cũng thông báo, em cũng có riêng tư của mình, chỉ là những nơi nguy hiểm như vậy, về sau vẫn là ít đi thì hơn." Giày vò thêm mấy lần như vậy, anh cũng chịu không nổi.
"Em đã biết, chắc chắn sau này em sẽ thông báo với anh, em nói thật, anh đừng nóng giận có được không? Em không muốn anh không để ý tới em." Kiều Dư An lề mà lề mề cọ đến trong ngực Giang Mộ Trì.
Hơi thở của cô và Giang Mộ Trì trộn lẫn vào nhau, giống như dệt một tấm lưới cực lớn, bao phủ lấy Giang Mộ Trì, rốt cuộc trốn không thoát.
===