Chương 17.1: Ai chịu thua trước thì là heo. làm heo....ừm thì làm thôi...

Edit: Min

"Cậu nói cái gì?" Kiều Thừa Tu mới về đến nhà, đang trò chuyện với Triệu Di về chuyện chuẩn bị mang thai, nhìn mưa to bên ngoài có chút cảm khái, mùa hạ mà mưa lớn như vậy cũng rất ít gặp, sau đó nghe câu nói của Giang Mộ Trì xong, con ngươi đột nhiên co lại, nhanh chóng đứng phắt lên, khiến Triệu Di giật nảy mình.

"Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?" Triệu Di rất ít khi thấy Kiều Thừa Tu lộ ra biểu cảm khó coi như vậy.

"Giang Mộ Trì nói Quyển Quyển mất tích." Sắc mặt Kiều Thừa Tu khó coi tới cực điểm.

"Tại sao có thể như vậy, tình huống thế nào?" Triệu Di nghe Kiều Thừa Tu đều đã gọi ra nhũ danh khi còn bé của em gái, nhất định là chuyện khẩn cấp vô cùng.

"Tạm thời không biết, chỉ nói cùng bạn đi núi Vọng Lạc, đến bây giờ còn chưa trở về." Kiều Thừa Tu vừa nói vừa lên lầu: "Anh đi thay quần áo trước, lập tức đi tìm người."

Triệu Di cũng nóng lòng, Kiều Dư An là điểm mấu chốt của Kiều Thừa Tu, Triệu Di và Kiều Thừa Tu là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, mà Kiều Dư An là do Kiều Thừa Tu chăm sóc đến lớn, tự nhiên cũng là Triệu Di nhìn cô lớn lên, Kiều Thừa Tu đối với cô em gái này như thế nào, lòng dạ Triệu Di biết rõ.

Cô em chồng nhu thuận lại đáng yêu, cô và Kiều Thừa Tu ngay từ đầu ngại mở miệng, vẫn là Kiều Dư An tác hợp hai người, sau khi kết hôn cũng nhiều lần nói lời hay về cô trước mặt mẹ chồng, cho nên Triệu Di cũng coi Kiều Dư An là em gái ruột, tình cảm hai người rất tốt, có một cái em gái như vậy, thật sự là rất khó không thích.

Triệu Di cũng đi thay đổi quần áo, nhưng lúc Kiều Thừa Tu xuống lầu lại không để cho Triệu Di đi: "Em ngoan một chút, mưa lớn như vậy, không những không tìm được Quyển Quyển, ngay cả em cũng mất tích thì sao, em giúp anh hỏi thăm những bệnh viện xung quanh núi Vọng Lạc, xem thử có tin tức của An An không." Kiều Thừa Tu nhìn mưa bên ngoài một chút, hận không thể bay đến núi Vọng Lạc ngay lập tức.

"Được, em sẽ để ý, trước mắt anh đừng nói với cha mẹ, miễn cho hai người sốt ruột." Mưa lớn như thế, người lớn vừa nghe đến tin tức này khẳng định sẽ gấp hỏng mất.

"Anh biết, anh đi ra ngoài trước." Kiều Thừa Tu lái xe đến chỗ tụ họp cùng Giang Mộ Trì, ngay trung tâm phục phụ đường lên cao tốc, lúc anh đến Kiều Thừa Tu đã đến.

Kiều Thừa Tu trông thấy Giang Mộ Trì, trong nháy mắt đã đi lên cho Giang Mộ Trì một quyền: "Cậu chăm sóc An An thế nào vậy?" Mới kết hôn chưa bao lâu, ngay cả người đều mất tích, anh liền không nên tin đàn ông có vẻ bề ngoài thật sẽ đối tốt với An An.

Giang Mộ Trì bị đánh lảo đảo một chút, đầu nghiêng sang một bên, cũng không có đánh trả, vuốt vuốt cái cằm, không có trật khớp, lúc này mới lên tiếng: "Thật có lỗi, là lỗi của em." Người mất tích từ chỗ anh, coi như không có liên quan trực tiếp, cũng đích thật là nên chịu lửa giận của Kiều Thừa Tu, ai bảo anh là chồng của Kiều Dư An.

Một đôi mắt đỏ rừng rực của Kiều Thừa Tu nhìn anh, hận không thể cho thêm mấy quyền, nhưng thái độ của Giang Mộ Trì, lại khiến cho anh không xuống tay được.

Thiệu Tiêu nhìn tình huống này, nhất định phải cho hai người một bậc thang đi xuống, liền vội vàng tiến lên: "Kiều tổng, bây giờ không phải là lúc so đo, chúng ta vẫn là nhanh lên đường, từ bên này đi qua chí ít cũng hơn hai giờ."

"Lên xe." Xe của Kiều Thừa Tu do bảo tiêu lái, anh lên xe của Giang Mộ Trì, bây giờ hai người cũng có chung mục tiêu, là tìm được An An.

Thiệu Tiêu nhìn tình cảnh này trong lòng kinh cảm thấy kinh ngại không thể biểu thị, Giang tổng “hèn nhát” như vật từ khi nào, bị người khác đánh đều không đánh trả, đồng thời còn không có lời oán giận, còn có thể bình yên ngồi cùng một chiếc xe, xem ra vị trí của phu nhân ở Giang tổng trong lòng cũng không thấp.

"Bên kia phái người tìm chưa?" Kiều Thừa Tu tỉnh táo lại một chút, cứng ngắc mở miệng, vừa gặp phải chuyện của Kiều Dư An, anh liền sẽ mất khống chế.

"Đã phái người đi núi Vọng Lạc tìm, trước mắt ở chân núi phát hiện một chiếc xe, là xe của câu lạc bộ Đinh Thành Hoành, bọn họ đã chuẩn bị lên núi." Thiệu Tiêu nói chuyện đã xảy ra với Kiều Thừa Tu một lượt.

Từ bên này đi qua cần hơn hai giờ, nếu có thể tìm được đám người đi cùng Kiều Dư An trước đương nhiên là tốt, nếu như không có tìm được, chỉ sợ phải mượn nhờ lực lượng cảnh sát một chút.

Trong không gian nhỏ hẹp của xe, bởi vì trời mưa cửa sổ đóng chặt, ngay cả không khí đều không thông, còn có hai tôn đại phật ngồi đằng sau, trong xe tràn ngập tâm tình căng thẳng, ngay cả lái xe đều lòng có lo sợ.

Kiều Thừa Tu cùng Giang Mộ Trì cho có chút suy nghĩ, đều không có mở miệng, hai người đều nhìn điện thoại, đang nhờ các lực lượng mình quen biết tìm kiếm điều tra.

Bên kia, đám người Kiều Dư An ở trong nhà ông cụ đợi một giờ mà mưa còn không có ngừng, cũng là vô cùng bất đắc dĩ, rất ít khi gặp phải mưa lớn như vậy, còn lại bị nhốt ở nơi như thế này.

Ông cụ không biết nói tiếng phổ thông lắm, mà ở trong đó cũng chỉ có Kiều Dư An biết một chút tiếng địa phương, nhưng không giống với tiếng của ông cụ lắm, nhưng mà miễn cưỡng nghe hiểu một chút, bây giờ bọn cô cách điểm dừng xe vô cùng xa, bọn cô là đi lầm đường mới qua đến bên này, mà vùng lân cận cũng chỉ có ông cụ còn ở, cũng không có sửa đường, bình thường ông cụ đều dựa vào hai chân mà đi.

Ông cụ là một người hái thuốc, con cái chết yểu, bây giờ trong nhà chỉ còn lại một mình ông, cũng không có chỗ có thể đi, liền ở luôn trên núi, bên này ban đêm cũng không an toàn, có rất nhiều lợn rừng, trời vừa tối ông cụ đều cửa sổ đóng chặt, cũng là lần đầu trông thấy nhiều người như vậy, nên cũng khó mà nói chuyện nhiều.

Bây giờ bọn cô muốn ra ngoài là không thể nào, nếu là mưa tạnh, trời tối, muốn ra ngoài cũng khó khăn, ông cụ hi vọng bọn họ ở lại đây một đêm, mặc dù không có nhiều giường, cũng còn tốt hơn ra ngoài mạo hiểm.

Không có giường cũng không sao, ngồi cũng được, chỉ là Kiều Dư An lo lắng Giang Mộ Trì sẽ đi tìm, đã trễ thế như vậy, Giang Mộ Trì khẳng định đã phát hiện, không biết tra được cô ở chỗ này hay chưa, còn cha mẹ, anh trai và chị dâu khẳng định cũng sẽ lo lắng.

Bây giờ điện thoại lại không có tín hiệu, muốn gửi tin nhắn cũng không gửi được, nội tâm lo lắng như lửa đốt, vô cùng hối hận không nên tới nơi vắng vẻ như vậy, nếu như muốn tới cũng phải chủ động báo cáo, như vậy tối thiểu Giang Mộ Trì sẽ biết mình đi nơi nào, nếu là trở về, chắc ăn bị ăn chửi một trận.

"Chị Kiều, chị đang suy nghĩ gì đấy?" Lưu Hi gọi hai câu Kiều Dư An cũng không có phản ứng, đành phải đẩy cô một chút.

"A a, không có việc gì, chính là đang suy nghĩ giờ này không biết người trong nhà có phải sốt ruột lắm không."

"Cái này sao, hình như trong này chỉ có chị Kiều là người Vân Thành, chúng ta đều thuê phòng ở bên ngoài, người trong nhà cũng không biết."

"Ừm, chị là người Vân Thành, lúc đi quên thông báo, sợ cha mẹ sẽ lo lắng." Cũng sợ Giang Mộ Trì sẽ lo lắng, không biết sau khi anh trai tìm không thấy mình có tức giận không, khẳng định là có, trở về lại phải chịu dạy dỗ.

"Aiza, bây giờ chúng ta bị nhốt ở chỗ này, điện thoại cũng không có tín hiệu, lại ra không được, cũng không có cách nào, ngày mai trở về giải thích, nói không chừng cha mẹ chị sẽ cho là chị đi đến nhà bạn nào đó chơi."

Kiều Dư An không nói gì, không lừa được bọn họ, bay giờ cô cũng không có trở về, chỉ sợ đã sớm chạy đi tìm toàn bộ bạn bè xung quanh cô nghe ngóng tin tức, năng lực của anh trai và chồng quá mức mạnh cũng không tốt, chút xíu bí mật cũng không có, xảy ra chuyện gì ngay cả lấy cớ cũng không được, mấy cái cớ đều bị bóc trần.

"Chị Kiều, sao em thấy mặt chị đỏ vậy?" Tiểu A đi tới, trên mặt Kiều Dư An có chút đỏ không bình thường.

"Có sao?" Kiều Dư An sờ sờ mặt, mới phát giác gương mặt mình nóng hổi, cau mày: "Hình như chị bắt đầu nóng lên?"

"Không thể nào?" Đinh Thành Hoành đυ.ng đến, đưa tay muốn dò xét trán của cô một chút, cô theo bản năng né tránh, tìm ông cụ kia: "Ông ơi, ông nhìn giúp cháu một chút, có phải cháu bắt đầu nóng lên rồi không." Vừa vặn ông cụ là người hái thuốc, cũng xem như là thầy thuốc đi.

Ông cụ tới sờ trán của cô một chút, bắt mạch: "Là có chút, vừa rồi mắc mưa nên bị cảm."

“Ở đây có thuốc không ạ?" Sắc mặt Đinh Thành Hoành lo lắng: "Đều tại tôi không tốt, vừa rồi liền không nên để cô gặp mưa." Kiều Dư An mang theo một cây dù duy nhất, kết quả lại gặp mưa ngã bệnh, anh rất tự trách.

"Chờ một hồi, ông tìm xem."

Ông cụ mở giá đựng thuốc ra: "Trước đó thuốc đều đã bán hết, thảo dược giúp hạ nhiệt không tìm được, ông đi hái chút cây kim ngân." Ông cụ che dù đi vào vườn hái được một chút cây kim ngân, nấu nước rót một chén trà đưa cho cô.

"Có chút ngọt." Lần đầu tiên Kiều Dư An ăn thảo dược.

"Cây kim ngân mang theo vị ngọt, ông đi tìm một bộ quần áo cho cháu." Ông cụ lấy ra mộ bộ quần áo quân đội màu xanh cũ kỹ khoác lên trên người cô, lại tìm chậu than đốt lên, sợ những người khác sẽ cảm lạnh.

May mắn gặp ông cụ, bằng không còn không biết sẽ như thế nào đâu.

Giang Mộ Trì cùng Kiều Thừa Tu còn đang trên đường, mưa đã nhỏ một chút.

Khuỷu tay Giang Mộ Trì chống tại bên cạnh xe, cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, đã tám giờ tối: "Còn bao lâu nữa đến?"

"Đại khái nửa giờ, bên kia có chút tin tức, dựa theo tuyến đường trong điện thoại của phu nhân tìm được một lùm hoa đỗ quyên, chỉ là trên đường đi đều không có người, đã để mọi người phân tán đi tìm."

Tin tức này tốt mà cũng không tốt, không tốt là nếu như trên đường đi đều không có người, chứng minh rằng cô không có theo đường cũ trở về, cũng có thể là là bởi vì mưa mà xảy ra điều gì ngoài ý muốn như lạc đường mất tích, nhưng có tin tức dù sao còn tốt hơn không có tin tức.

Lại qua một hồi, bọn anh ra khỏi cao tốc, đi dọc theo bản đồ trong điện thoại di động của Kiều Dư An, nhìn thấy chiếc xe kia, bọn anh cũng ngừng lại: "Giang tổng, có người cung cấp tin tức nói bên trong núi Vọng Lạc còn có một người hái thuốc, cách đó không xa, có khả năng phu nhân ở gia đình kia tránh mưa."

Giang Mộ Trì nhìn thoáng qua trời bên ngoài, hiện tại chỉ còn lại mưa phùn mịt mờ, nhưng mà cùng lúc đó trời cũng tối đen, hiện tại tìm người là vô cùng khó khăn, chỉ có thể đánh cược một lần: "Em dẫn người tới, anh hai cứ tìm tiếp."

"Được." Kiều Thừa Tu mím chặt môi, đến lúc này, nhiều lời vô ích, tìm người quan trọng nhất.

Thiệu Tiêu đi theo Giang Mộ Trì, đeo một ba lô lớn, bên trong có quần áo cùng hộp cấp cứu, đây cũng là sợ xảy ra điều gì ngoài ý muốn, sớm chuẩn bị mấy hộp cấp cứu cỡ nhỏ mang theo trên người để lên núi tìm người, đã hơn tám giờ, sắc trời quá mờ, nếu như lại tìm không thấy thì phải mượn nhờ lực lượng cảnh sát, nhưng mà chuyện này nếu là náo loạn ra ngoài lại là một cái lớn tin tức.

Đường rất khó đi, có bốn bảo tiêu đi theo Giang Mộ Trì, Giang Mộ Trì là người đứng đầu Giang gia, là vị thần của tập đoàn Giang thị, cũng không thể để xảy ra sai sót gì.

***

Kiều Dư An càng ngày càng khó chịu, gương mặt từ ửng đỏ đến đỏ bừng, nhiệt độ trên trán cũng càng ngày càng cao, ý thức cũng bắt đầu có chút không tỉnh táo, biểu cảm của ông cụ lại có chút trầm xuống, lại mài nhỏ vài cây thảo dược thành bột để Kiều Dư An ăn hết.

Thấy dáng vẻ cô như vậy, thở dài một hơi: "Tiếp tục như vậy nữa thì không được!"

Đám người Đinh Thành Hoành mặc dù nghe không hiểu nhiều ông cụ nói cái gì, thế nhưng là thấy bộ dáng của Kiều Dư An cũng biết chuyện cô bệnh không đơn giản, chỉ sợ rất khó tiếp tục kéo dài, vừa rồi mưa quá lớn, bọn anh vốn là leo núi mệt mỏi một thân mồ hôi, còn bị dầm mưa lạnh thấu tim, mưa lúc này không thể so sánh với mưa vào mùa hè, vẫn còn có chút lạnh lẽo.