Chương 17: Manh mối

Giản Hoan không nhịn xuống, cười phụt một tiếng.

Thẩm Tịch Chi không rõ nguyên do mà nhìn qua.

Ánh trăng sáng tỏ, Giản Hoan dưới thân xiêm y xanh đậm. Khuôn mày lá liễu khẽ nhếch, trong mắt nhảy lên linh động ý cười vụn vặt, giống ánh trăng nơi xa dưới mặt nước trong hồ sen, sóng nước lóng lánh.

Thẩm Tịch Chi nhíu mày: “Ngươi cười cái gì?”

Giản Hoan miễn cưỡng thu lại nụ cười: “Đột nhiên nhớ tới một câu.”

Thẩm Tịch Chi: “?”

“Bánh bao thịt dẫn cẩu.” Giản Hoan nghiêm mặt nói, “Lời này ngươi có nghe qua sao?”

Thẩm Tịch Chi: “...”

Thẩm Tịch Chi làm bộ nghe không hiểu, đem đề tài quay lại: “Ngươi vừa mới nói manh mối là cái gì?”

Giản Hoan nhẹ đẩy cửa sổ: “Ngươi nói cho ta trước, ngươi năm đó như thế nào từ Luyện Khí tầng một lên tới tầng hai?”

Nga, cái này.

Thẩm Tịch Chi cũng không có gì cần giấu giếm: “Mỗi ngày tu luyện, chờ là được.”

Giản Hoan: “Ngươi có ăn linh đan sao?”

Thẩm Tịch Chi nghe vậy chỉ nhẹ nhàng hướng nàng liếc mắt một cái, dùng ánh mắt nói cho nàng đáp án.

Giản Hoan dừng một chút, sửa miệng hỏi: “Vậy ngươi đợi bao lâu?”

Thẩm Tịch Chi: “Một năm.”

Giản Hoan thở dài: “Giống như hơi chậm.”

Thẩm Tịch Chi: “.”

Thẩm Tịch Chi: “Được rồi, nói manh mối của ngươi.”

Giản Hoan ngồi dậy: “Quy tắc cũ, mỗi người một nửa?”

Thẩm Tịch Chi đồng ý: “Hảo.”

Bọn họ hai người đều có sở trường riêng, nếu một người nói, sợ không nhất định có thể tìm được Sở Sở.

Nói nữa việc này còn liên quan đến mạng người, sớm ngày tìm được, tiểu hài tử liền nhiều thêm vài phần hy vọng sống.

Đón nhận ánh mắt của Thẩm Tịch Chi, Giản Hoan chậm rãi mở miệng: “Kỳ thật ta cũng không có manh mối gì, nhưng ta nghĩ thử vẽ một tờ bùa chú tìm người.”

Thẩm Tịch Chi mặt mày khẽ động: “Ngươi không tin truy tung điệp?”

“Cũng không phải.” Giản Hoan nghiêng nghiêng đầu, cười nhạt nói, “Ta chỉ là tương đối tin tưởng chính mình.”

Thẩm Tịch Chi gật đầu: “Ta cũng vậy.”

Dùng truy tung điệp chung quy không phải là hai người bọn họ.

Hơi ngưng trong chốc lát, Thẩm Tịch Chi nói: “Một canh giờ sau, ta chuẩn bị ra khỏi nhà một chuyến.”

Giản Hoan kinh ngạc: “Đã trễ thế này, ngươi muốn đi đâu?”

Thẩm Tịch Chi đáp lại: “Một cái thành Thanh Long to như vậy, ta đóan không chỉ mất tích một tiểu cô nương nhà Sở gia, vậy nên ta muốn tranh thủ đi nha môn nhìn xem hồ sơ.”

Nếu như có thêm hài tử khác mất tích, vậy thì liền có thể từ hài tử đó tìm ra manh mối, nói không chừng cũng có thể tìm được người mang đi Sở Sở.

Giản Hoan do dự một lát, từ trong lòng ngực lấy ra một tờ Ẩn Thân Phù cùng Truyền Tống Phù cách một cái cửa sổ đưa qua.

Còn chưa chờ Giản Hoan nói cái gì, Thẩm Tịch Chi liền dứt khoát lưu loát mà cự tuyệt: “Ta không mua.”

Hắn chỉ đi nha môn, nơi đó đều là bộ khoái bình thường, không có tu sĩ, sẽ không có cái gì nguy hiểm.

Giản Hoan trợn trắng mắt: “... Cho phép ngươi dùng xong lại ghi sổ, nếu như vô dụng không có chỗ dùng thì trở về trả ta là được!”

Thẩm Tịch Chi lúc này mới duỗi tay ra lấy: “Đa tạ.”

Giản Hoan hậm hực mà đóng lại cửa sổ, ở bên cạnh bàn ngồi xuống, cầm lấy Huyền Thiên Kính nhìn lên.

[ Lông chim là màu xanh lá đã trở thành bạn bè của ngài. ]

Giản Hoan ánh mắt sáng lên, lập tức nói: [Vũ trưởng lão buổi tối tốt lành, đệ tử vừa vặn có một nghi vấn, phù thuật cấp một có loại bùa chú nào có thể tìm được tung tích người khác không?]

Vũ Thanh đã biết chuyện này từ Khương Miên: [Không có, Truy Tung Phù giống nhau đều là phù thuật cấp bốn.]

Phù thuật cấp một đều tương đối thụ động, phù thuật cấp bốn liền sẽ chủ động một ít.

Truy tung đối tượng là động, Truy Tung Phù tự nhiên cũng muốn động lên.

Nghiêm khắc mà nói Truy Tung Phù là căn cứ vào Truyền Tống Phù mà cải tiến, đối với phù sư mà nói khó khăn vẽ ra rất lớn.

Giản Hoan thoáng chút thất vọng.

[Lông chim là màu xanh lá: Nhưng muốn tìm người con có thể sử dụng Truyền Tống Phù một cách hợp lý.]

[Tiền Đa Đa có phù: Ý của trưởng lão ngài là?]

[ Lông chim là màu xanh lá: Đem Truyền Tống Phù vẽ lên đồ vật lây nhiễm khí tức của người bị mất tích, theo lý thuyết Truyền Tống Phù có thể mang con tìm được người kia. Nhưng mà hạn chế rất nhiều, ví dụ phù do con vẽ ra, không thể tìm thấy người nếu cách xa hơn mười dặm. Lựa chọn đồ vật tốt nhất là loại đồ vật người đó dùng trong khoảng thời gian ba ngày, thời gian càng dài hơi thở càng nhạt, lúc đó cũng vô dụng. ]

Vẫn còn tạm được.

Nhưng Sở Sở đã mất tích mười ngày.

Thẩm Tịch Chi đang ở trong thay quần áo.

Hắn nhờ quản gia đưa loại y phục dạ hành, lúc đang mặc đến một nửa, cửa sổ đột nhiên mở ra, Giản Hoan liền từ ngoài cửa sổ bò vào.

Thẩm Tịch Chi mặt mày hung hăng nhảy dựng, đầu ngón tay linh lực dao động, liền muốn một chiêu đem Giản Hoan từ trên cửa sổ đẩy xuống.

Nhưng nhớ tới nàng vừa mới cho hắn nợ hai tờ phù, hắn suy nghĩ một hồi liền vẫn là thu hồi linh lực.

Thẩm Tịch Chi nhanh nhẹn mà đem phần thân trên mặc xong hoàn chỉnh.

Nhưng Giản Hoan đã kịp nhìn thấy một mảng lớn làn da trắng muốt muốn lóe mù mắt chó kia, thêm đường cong cơ bắp mạnh mẽ ẩn hiện dưới lớp áo.

Thật sự không nghĩ tới sẽ gặp được một màn này, mặt Giản Hoan nóng lên, trên chân vừa trượt, liền đặt mông ngồi ở trên cửa sổ, một chân bên ngoài, một chân ở bên trong.

Nàng mở to mắt, trong khoảng thời gian ngắn thất thần.

Thẩm Tịch Chi sắc mặt có chút khó coi: “Lần tới nhớ gõ cửa.”

Giản Hoan giải thích nói: “Đi cửa sổ tương đối gần...”

Nàng tự biết mình đuối lý, thanh âm càng ngày càng nhẹ: “Biết rồi, ta không phải cố ý, lần tới ta nhất định gõ cửa...”

Thẩm Tịch Chi đem y phục dạ hành mặc hoàn hảo, trường thân ngọc lập* đối diện với nàng, sắc mặt như cũ mang theo vài phần hàn ý: “Chuyện gì?”

*Trường thân ngọc lập: ý muốn miêu tả một dáng người cao lớn, hình ảnh so sánh khá hay.

Giản Hoan nhìn hắn.

Y phục dạ hành trên người hắn bọc đến kín mít, nhưng gặp quỷ là trong đầu nàng lại là một màn vừa mới không cẩn thận nhìn thấy lúc nãy.

Nàng lắc lắc đầu óc, một tay chống bệ cửa sổ bò lên, nhảy vào phòng hắn: “Ta chỉ là nghĩ tới nói một tiếng với ngươi, thời điểm ngươi tìm hồ sơ, tốt nhất là tìm vụ án trẻ nhỏ mất tích vừa mới xảy ra trong ba ngày gần nhất.”

Thẩm Tịch Chi: “Biết.”

Giản Hoan: “Còn có, ngươi có thể hay không cho ta mượn bộ quần áo ngươi vừa mặc qua?”

Thẩm Tịch Chi ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó có thể miêu tả: “?”

Giản Hoan khụ một tiếng, đem lời Vũ Thanh trưởng lão nói thuật lại cho hắn một lần: “Ta thử xem xem, biện pháp mà Vũ trưởng lão nói có thể xài được không, trong chốc lát có thể mang ta tìm được ngươi hay không.”

Thẩm Tịch Chi không nói một lời mà đem quần áo vừa thay xong bỏ vào túi giới tử, lấy hành động cự tuyệt thay cho câu trả lời.

Giản Hoan: “?”

Giản Hoan cười lạnh: “Ngươi được lắm a Thẩm Tịch Chi, thân là đồng đội, ngươi thì cái gì cũng không muốn giúp. Chúng ta đây mệnh ai người đó làm, ai tìm được trước người đó lấy ba vạn linh thạch!”

Nàng buông lời tàn nhẫn xong, liền xoay người hướng cửa sổ đi đến.

Nhưng nhớ tới cái gì, lại quay đầu hướng cửa trước đi.

Thẩm Tịch Chi đứng ngay phía trước cửa chính, thân mình thẳng tắp.

Hắn không tránh, Giản Hoan cũng không tránh, trực tiếp đâm qua đi, đem Thẩm Tịch Chi lùi ra vài bước, nàng ngửa cao đầu, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà ném cửa chạy lấy người.

Hừ, về sau ai gõ cửa sổ người đó là cẩu.

Thẩm Tịch Chi trầm mặc một lát, đem đồ vật thu thập hoàn chỉnh, nhấc lên mặt nạ bảo hộ màu đen, rời khỏi phòng, biến mất ở trong bóng đêm.

Hắn tuy không thể ngự kiếm phi hành, nhưng dáng người mạnh mẽ, thân nhẹ như yến.

Chỉ là vừa ra cửa lớn Sở gia, qua khỏi con phố, hắn liền bỗng nhiên dừng lại, giấu mình bên bóng cây lay động trong rừng, tựa như một cây đại thụ.

Thẩm Tịch Chi rũ mắt, lẳng lặng nhìn dưới chân.

Sau một lúc lâu, hắn đi vòng vèo trở về.

Giản Hoan mở cửa sổ ra, ánh nến lẳng lặng thiêu đốt, rọi lên người nữ tử đang dựa vào bàn vẽ bùa, bóng đêm yên tĩnh mờ mịt.

Bất quá nếu lắng nghe kĩ, có thể nghe được tựa hồ có chút tiếng vang rất nhỏ.

Thẩm Tịch Chi nhẹ nhàng bám vào cửa sổ mà chui vào.

Nghe được động tĩnh, Giản Hoan thoắt cái quay đầu lại, đến khi thấy rõ người đến phía sau là ai, không nói một lời xoay trở về.

Thẩm Tịch Chi từ túi giới tử lấy ra áo ngoài, nhẹ nhàng đặt ở một bên, thấp giọng nói: “Ngươi tốt nhất một canh giờ sau thử lại.”

Khi đó, hắn hẳn là đã từ trong nha môn ra tới, tiện cho nàng thử Truyền Tống Phù.

Thẩm Tịch Chi buông quần áo, chưa được mấy giây, liền lại trèo cửa sổ rời đi, trước khi đi còn giúp Giản Hoan đóng cửa sổ lại.