🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc xuống máy bay, Ôn Nhiễm vẫn buồn buồn như cũ.
Lúc Lục Minh Triết gọi điện thoại tới, Lý Thiến đang lái xe, cô liếc mắt nhìn điện thoại, "Ôn tổng, là Lục tiên sinh."
Ôn Nhiễm trừng mắt, "Không nhận."
Cô nhớ tới điện thoại di động của cô còn chưa có mở máy, chờ đến lúc mở điện thoại di động lên, cô nhìn thấy Lục Minh Triết lại gọi một cú điện thoại cho Lý Thiến.
Sau đó Lục Minh Triết gọi điện thoại cho cô, cô nhìn trên màn hình điện thoại di động chợt lóe sáng, đột nhiên có chút khổ sở.
Bây giờ cô làm như vậy, Lục tiên sinh có thể chán ghét cô hay không.
Nhưng trong lòng cô thật sự khó chịu.
Ngày đó Lục Minh Triết gọi điện thoại cho cô rất nhiều lần, cô không hề nhận. Nhưng mà ngày hôm sau Lục Minh Triết không gọi một cú nào, đột nhiên Ôn Nhiễm liền luống cuống.
Lục tiên sinh sẽ không thật sự chán ghét cô chứ?
Càng nghĩ càng lo lắng không yên. Ôn Nhiễm nghĩ, cô có nên gửi một tin nhắn cho Lục tiên sinh hay không, nói mình không sao?
Nhưng cô lại muốn Lục tiên sinh dỗ cô.
Mặc dù là Thư Vi làm sai, nhưng lý do Thư Vi làm vậy thật sự là do cái cây Lục Minh Triết này! Cuối cùng, đều do Lục tiên sinh không tốt.
Mặc kệ cô có làm sai hay không, Lục tiên sinh cũng nên tới dỗ cô trước.
Nhưng Ôn Nhiễm lại rất hoảng hốt, Thư Vi làm gì Lục tiên sinh lại không biết rõ. Hơn nữa nhìn sắc mặt của Lục tiên sinh, dường như cơ thể rất không thoải mái.
Cô như vậy có phải thật sự không tốt hay không? Có thể làm Lục tiên sinh mệt chết đi được hay không.
Trong lúc đợi ở nhà Ôn Nhiễm cũng sắp quên mất ban đầu cô tức giận là vì Thư Vi rồi, cô chỉ luôn nhớ Lục Minh Triết.
Qua mấy ngày, Lục Minh Triết vẫn không gọi điện thoại cho cô, cũng không gửi tin nhắn cho cô, trong lòng Ôn Nhiễm nghĩ, xong đời, Lục tiên sinh cũng tức giận rồi.
Thừa dịp còn chưa vào đoàn, Ôn Nhiễm lại chạy một chuyến đến sa mạc, nhưng mà lần này lại gạt Lý Thiến và chị Trần.
Cô đi xin lỗi, dỗ người ta, cô không muốn họ biết đâu.
Lần này địa điểm quay phim đổi thành một thôn trang nhỏ, Ôn Nhiễm cũng không dám đi vào, liền gọi điện thoại kêu Dương Sở ra ngoài.
Lúc Dương Sở nhìn thấy Ôn Nhiễm thì rất kinh ngạc, nghĩ thầm lần này làm sao cô tìm được tới đây?
Ôn Nhiễm giải thích, "Ở khách sạn gặp một nhân viên hậu trường, lần trước từng gặp, anh ta nói cho em biết. Em còn đi nhờ xe tới đây, chẳng qua bây giờ chiếc xe kia đã đi rồi."
Dương Sở hỏi cô, "Em tìm anh Lục?"
Ôn Nhiễm buồn buồn ừ một tiếng.
"Vậy anh dẫn em đi tìm cậu ấy." Diễn đàn L % ê Q - úy Đ = ôn
"Đừng" Ôn Nhiễm từ chối anh, "Em không dám vào đâu, đoán không lầm các anh có xe ở đây, em ở trong xe chờ anh ấy là được rồi."
Dương Sở gật đầu một cái, lần này quả thật bọn họ có lái xe tới.
Sau khi Ôn Nhiễm vào trong xe, anh lại đưa chìa khóa cho cô, Ôn Nhiễm khoát tay, "Không cần, anh cứ khóa đi, hạ cửa kính xuống một chút để thoáng khí là được, em ngủ một chút, đúng lúc cảm thấy buồn ngủ."
"Vậy được, em ngủ đi." Dương Sở đóng cửa cho cô, trước khi đi lại dặn dò cô, "Hôm nay phần diễn đạo diễn yêu cầu hơi nhiều, cũng không biết lúc nào anh Lục mới có thể kết thúc, bên kia có bánh bích quy và nước, khi em đói bụng có thể ăn lót dạ."
Ôn Nhiễm không có hơi sức đáp lại.
Cô cảm thấy đây đều là báo ứng. Cô