🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lục tiên sinh nói, "Lần sau gặp mặt sẽ nói cho em biết."
Anh còn sờ đầu của cô, "Có được hay không?"
Vì vậy Ôn Nhiễm choáng váng chỉ biết gật đầu rồi về nhà. Ôn Nhiễm phiền não, sắc đẹp luôn làm con người ta mê muội.
Chưa nhận được lời khẳng định phải hay không phải của Lục Minh Triết, có thể nói Ôn Nhiễm vô tri vô giác trải qua những ngày nghỉ còn lại.
Cô đung đưa giữa việc Lục tiên sinh thích cô và không thích cô, ngay cả hứng thú đi ra ngoài cũng không có.
Cô đang mong đợi được gặp lại Lục Minh Triết ở《 Tháng tám nhẹ nhàng 》, nhận được câu trả lời của anh, nhưng mà đến gần ngày đó lại sợ hãi, cô không muốn nghe thấy Lục tiên sinh từ chối cô.
Thời gian sẽ không dừng lại, trong lúc Ôn Nhiễm đang suy nghĩ lung tung nghi thức mở máy《 Tháng tám nhẹ nhàng 》đã đến.
Ôn Nhiễm và Lục Minh Triết đứng song song, cùng nhau cúi người, cùng tiến lên dâng hương. Ôn Nhiễm không nhịn được muốn nghiêng người liếc mắt nhìn Lục Minh Triết.
Tất cả lực chú ý đều đặt ở trên người Lục Minh Triết, ngay cả chuyện Thư Vi đứng bên cạnh mình Ôn Nhiễm cũng không để tâm.
Chịu đựng xong nghi thức mở máy khá dài, chịu đựng hết cảnh mọi người chào hỏi nhau, Ôn Nhiễm rất thấp thỏm đi tìm Lục Minh Triết.
Lục Minh Triết thấy Ôn Nhiễm tới, nhịn không được bật cười.
"Lục tiên sinh."
Ôn Nhiễm mở miệng trước, "Gần đây trải qua được không?"
"Vô cùng tốt."
"Nhưng em không tốt."
Trực giác cho Lục Minh Triết biết Ôn Nhiễm lại muốn khóc.
"Lục tiên sinh bán một nút thắt cho em, nhưng em lại không muốn." Ôn Nhiễm tiếp tục nói, "Em......"
Nhưng bị Lục Minh Triết cắt ngang.
Lục Minh Triết dẫn Ôn Nhiễm vào một góc phòng nghỉ, "Anh biết rõ em yêu thích anh, anh cũng thích em."
"Cho nên không cần im lặng định tội cho anh?"
Ôn Nhiễm khéo léo đứng lên, "Lục tiên sinh, anh thổ lộ không lãng mạn chút nào, em không chấp nhận."
Ôn Nhiễm được tiện nghi còn ra vẻ, Lục Minh Triết cũng vui vẻ làm trò với cô.
"Vậy em muốn anh làm thế nào?"
"Em muốn nghe Lục tiên sinh nói lời đường mật."
Lục Minh Triết vuốt vuốt gò má của Ôn Nhiễm, "Anh không biết nói lời đường mật, nếu không em đổi lại yêu cầu khác nhé?"
Ôn Nhiễm: "Em chỉ muốn nghe Lục tiên sinh nói lời đường mật."
Lục Minh Triết cũng không nghe theo, trực tiếp ôm Ôn Nhiễm vào trong ngực. Cơ thể Ôn Nhiễm nhỏ nhắn, Lục Minh Triết hoàn toàn có thể bao phủ lấy cô.
Ôn Nhiễm nghĩa chính ngôn từ (*): "Lục tiên sinh, anh không được động tay động chân."
(* Nghĩa chính ngôn từ: Câu chữ nghiêm túc, nội dung và lý lẽ chính đáng)
Lục Minh Triết nhẹ nhàng xoa tóc của Ôn Nhiễm, "Muốn nghe lời đường mật sau này anh từ từ nói với em, bây giờ em để cho anh ôm một lát."
Ôn Nhiễm lặng lẽ trợn mắt, sau đó cô cũng duỗi tay ôm lấy Lục Minh Triết.
"Lục tiên sinh, anh yêu thích em nhiều không?"
"Thích em hơn cả thế giới."
"Lục tiên sinh, em cảm thấy em thích anh nhiều hơn."
"Nhưng sự thực là anh thích em nhiều hơn."
Ôn Nhiễm cười như một tên trộm, sau đó xấu hổ vùi mặt vào ngực của Lục Minh Triết.
Cô cảm nhận được nhịp tim thình thịch của Lục Minh Triết.
Ôn Nhiễm chợt đẩy Lục Minh Triết ra, "Lục tiên sinh, trước mặt mọi người, anh như vậy còn ra thể thống gì!"
Lục Minh Triết chỉ cười.
Anh thích trêu chọc Ôn Nhiễm, nhìn bộ dạng vui vẻ làm loạn của cô, anh cũng có sức sống theo. Đương nhiên anh không phải vừa gặp đã yêu Ôn Nhiễm, lúc mới bắt đầu chẳng qua anh có ấn tượng với cô gái này.
Sau đó ở đoàn phim 《 Tiên ma ký 》, Lục Minh Triết quả thật quen với việc Ôn Nhiễm lúc ẩn lúc hiện trước mắt anh. Tất cả dáng vẻ của cô, tất cả lời nói từng nói, trong lúc vô tình đều được anh nhớ mãi không quên.
Ở trong lòng Lục Minh Triết, Ôn Nhiễm là cơn nghiện không thể cai.
Càng ở gần, càng vui vẻ.
Lục Minh Triết duỗi tay dắt Ôn Nhiễm ra khỏi phòng nghỉ, "Quay phim cho tốt, buổi tối dẫn em đi chơi."
Ôn Nhiễm ngoắc ngoắc ngón út với Lục Minh Triết, "Không muốn đi chơi cũng không muốn làm việc, chỉ muốn ở chung một chỗ với Lục tiên sinh."
"Cho dù công việc hay là đi chơi, em thật sự chỉ muốn ở chung một chỗ với anh." Lục Minh Triết giả vờ không biết Ôn Nhiễm đang nói chuyện gì.
Ôn Nhiễm hừ một tiếng, ném một vẻ