Trong sơn cốc với phong cảnh tươi đẹp, một thiếu nữ mặc quần áo trắng cầm kiếm đang bị một đám người áo đen bao vây, mặc dù khí thế đám người áo đen kia vô cùng lớn, nhưng thiếu nữ cũng không hề hốt hoảng một chút nào.
Người áo đen cầm đầu có bề ngoài như côn đồ, "Tiểu cô nương, bản đại gia chỉ khuyên cô không nên giao du với kẻ xấu, cẩn thận khó giữ được tính mạng."
"A, ngu ngốc điên khùng."
Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy thiếu nữ kia đột nhiên nhẹ nhàng nhảy lên, trường kiếm trong tay phải vẽ ra mấy đường kiếm xinh đẹp, người áo đen hét lên rồi ngã gục, nằm trên đất.
"Cô...... Cô là người của Ma tộc!" Người áo đen hoảng sợ nhìn thiếu nữ, "Cho dù cô là người của Ma tộc, cô cũng đừng mơ tưởng có thể mang Tiên Nhân của Trường Cực đi!"
Thiếu nữ nghe thấy những lời này, buồn cười nói, "Ai nói ta muốn mang Lão thủ lĩnh của Trường Cực đi hả? Tự mình đa tình."
Ngay sau đó gương mặt biến sắc, ánh mắt của thiếu nữ giống như một hang động tối đen, thâm thúy mà nguy hiểm. Thiếu nữ vươn tay vung kiếm, người áo đen kia không cam lòng trợn to con ngươi tràn ngập sự sợ hãi từ từ ngã xuống.
"Tốt! Cut!"
Nghe tiếng cut của đạo diễn, Ôn Nhiễm trên dây cáp được nhân viên hậu trường từ từ hạ xuống, dọc theo đường đi cô nói với nhân viên hậu trường "Cực khổ rồi", đi tới chỗ người đại diện.
"Hôm nay vai nam chính sẽ vào đoàn."
"Ừ. Nhưng mà rốt cuộc vai nam chính là ai đóng vậy, đạo diễn thần thần bí bí."
"Muốn biết sao?" Chị gái đại diện đưa khăn ướt cho Ôn Nhiễm, "Đợi chút nữa đi xem thì biết."
"Ừ...... Thôi. Dù sao cũng là bạn diễn của em, sớm muộn cũng phải gặp mặt."
"Đừng nhúc nhích, trang điểm thêm cho em." Chị gái đại diện ấn chặt bả vai Ôn Nhiễm, ý bảo cô ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế.
Ôn Nhiễm lấy điện thoại di động ra bắt đầu lướt Microblogging. Nhấn vào trang cá nhân của cô, Ôn Nhiễm lại một lần nữa cảm thấy người hâm mộ của cô thật sự rất là thú vị. "Mình có một gương mặt bánh bao, tại sao các cô ấy có thể không có lương tâm gọi mình là Ôn tổng chứ?"
"Những người khác ước gì tạo được một hình tượng như vậy, chỉ có em ghét bỏ, chẳng lẽ em muốn bị gọi thành Ôn bánh bao?"
"Dù sao cũng nên chấp nhận sự thật." Ôn Nhiễm cực kỳ sa sút nói, nhưng lướt thấy có người hâm mộ vô tình gặp được Lục Minh Triết, vô cùng kích động. "Thật tốt, em cũng muốn vô tình gặp được Lục tiên sinh."
Chị Trần đánh vào gáy của Ôn Nhiễm: "Đừng suy nghĩ nữa, quay phim của em cho tốt đi. Diễn cảnh hành động không quá suôn sẻ, trở về luyện tập tiếp."
"Biết rồi mà, chị gái đại diện của em." Ôn Nhiễm chu miệng một cái, "A! Em nhất định sẽ làm việc thật tốt, cố gắng hướng về phía trước, sau đó khi nhà chế tác, đầu tư miếng bánh ngọt, khiến Lục Minh Triết đảm nhận vai nam chính, tự em khai đao ra trận đóng nữ chính, sau đó chúng em bởi vì đóng phim mà sinh tình, công khai chuyện yêu đương. Cuối cùng yên lặng ngầm kết hôn sau một loạt xì căng đan, công chúa và hoàng tử không xấu hổ không ngượng ngùng bắt đầu cuộc sống hạnh phúc."
"......"
"Em tỉnh táo một chút đi. Mơ mộng giữa ban ngày nhiều không hề tốt với em."
"A!" Ôn Nhiễm xúc động, "Ngay cả mơ mộng giữa ban ngày cũng không thể, cuộc sống còn gì ý nghĩa?"
Ôn Nhiễm còn đắm chìm trong cảnh tượng mơ mộng giữa ban ngày đầy tươi đẹp, chợt nghe phía sau có tiếng cười khẽ, "Bởi vì đóng phim mà sinh tình?"
"!!!" Giọng nói này rất quen tai! Ôn Nhiễm cứng đờ quay đầu, không phụ sự mong đợi của mọi người! Người đúng ở phía sau quả nhiên là Lục Minh Triết......
"Ô...... Thật là trùng hợp mà, Lục tiên sinh." Ôn Nhiễm lúng túng chào hỏi, bây giờ cô thật sự rất muốn bỏ qua ánh mắt cười như không cười của Lục Minh Triết và vẻ mặt cố gắng nén cười của trợ lý của anh, sau đó tìm một cái lỗ mà chui vào.
"Không khéo, nữ chính của tôi."
"!!!" Ôn Nhiễm lại một lần nữa bị chấn động, "Lục...... Ý của Lục tiên sinh chính là, anh...... Anh là......"
"Ừ."
"A ha ha ha." Ôn Nhiễm cười ha hả, muốn lừa ai.
Thật sự quá lúng túng, ban ngày YY lại bị chính chủ nghe thấy. Nhưng Ôn Nhiễm lại suy nghĩ lại, người hâm mộ YY vậy có thể gọi là YY sao? Không thể! Được gọi là trí tưởng tượng từ sự sùng bái!
Sau khi an ủi bản thân mình thật tốt, Ôn Nhiễm lập tức ngồi ngay ngắn, "Lục tiên sinh! Em là người hâm mộ của anh, xin hỏi anh có thể cho em chữ ký không?"
Chị Trần đỡ trán, "Em còn có thể ngốc hơn nữa không?"
Sự thật chứng minh, Ôn Nhiễm có thể.
"Lục tiên sinh, anh nhìn xem em đáng yêu như vậy, có phải cũng có thể chụp một tấm hình với em hay không? Hơn nữa liên quan đến việc chúng ta đều là nam nữ chính, có phải thêm hai tấm hình cũng không thành vấn đề hay không?"
Lục Minh Triết cười, "Có thể."
"Chị Trần! Chụp hình giúp em và Lục tiên sinh đi!"
Chị Trần lặng lẽ cầm điện thoại di động lên, lặng lẽ thỏa mãn mong muốn nhỏ bé của người hâm mộ Ôn Nhiễm này, "Gần thêm chút nữa, càng đẹp hơn."
"Được rồi!"
Giọng điệu của em có cần vui vẻ như vậy hay không......
Sau khi được chụp chung, vẻ mặt Ôn Nhiễm thỏa mãn, "Cảm ơn Lục tiên sinh! Lục tiên sinh anh thật là đẹp trai!"
Lục Minh Triết vừa đi, Ôn Nhiễm liền biến mình thành một quả bóng, "Chị Trần, em cảm thấy em không dám mơ mộng giữa ban ngày nữa rồi. Quá mất mặt."
"Dù sao cũng chỉ là mơ mộng giữa ban ngày."
"Anh Lục, cô gái nhỏ này thật biết điều." Dương Sở đi ở phía sau cách Lục Minh Triết một khoảng, thật sự không nhịn cười được, cười hai tiếng, nói vài lời bình luận về Ôn Nhiễm.
Lục Minh Triết không trả lời. Anh có xem qua tác phẩm và bài phỏng vấn Ôn Nhiễm, cũng là lần đầu tiên thấy hình tượng yếu đuối như vậy. Trước mặt truyền thông, cô vẫn luôn trả lời rất tự nhiên, hình tượng theo hướng lạnh nhạt. Cho nên những người hâm mộ của cô mới gọi cô là Ôn tổng.
Chưa nghĩ nhiều, quay đầu lại đã nhìn thấy đạo diễn vẫy tay với anh.
"Đạo diễn."
"Minh Triết. Cuối cùng cậu cũng vào đoàn, sắp quay xong tất cả những cảnh diễn không có cậu." Đạo diễn thoáng oán trách nói.
"Là lỗi của tôi. Không phải vừa kết thúc công việc bên kia liền tới đây sao."
"Không nói không nói nữa," đạo diễn khoát khoát tay, "Tôi giới thiệu nữ chính với cậu."
"Ôn Nhiễm!"
"Đến đây." Ôn Nhiễm đưa điện thoại di động cho chị Trần, chạy chậm tới, "Đạo diễn, chuyện gì vậy?"
Đạo diễn ngoắc ngoắc tay với cô, Ôn Nhiễm cảm thấy động tác này của đạo diễn giống như đang trêu chọc chó con vậy.
"Vị này là Lục Minh Triết, cô cũng biết, đóng vai nam chính." Đầu tiên đạo diễn giới thiệu Lục Minh Triết với Ôn Nhiễm, sau đó quay đầu giới thiệu Ôn Nhiễm, "Đây là Ôn Nhiễm, nữ chính. Nhớ trước đây chính là tôi phát hiện ra cô ấy đấy." Trong giọng nói tràn đầy sự tự hào và kiêu ngạo.
Ôn Nhiễm cầm tay phải của Lục Minh Triết lắc lắc, "Lục tiền bối khỏe, em rất thích phim của anh. Em là người hâm mộ của anh, lúc rảnh rỗi có thể ký tên giúp em không?"
Lục Minh Triết buồn cười, đây là cách để xóa bỏ chuyện trước đó sao, "Ôn tiểu thư, mới vừa rồi tôi đã ký tên cho cô, cô còn nhớ không?"
!!!
Ôn Nhiễm như bị sét đánh. Thì ra Lục Minh Triết phúc hắc như vậy sao? Chẳng lẽ xóa bỏ tất cả hòa bình chung sống với nhau không được sao? Chẳng lẽ anh nghe thấy có người đang YY mình cũng không xấu hổ sao? Được rồi hình như chỉ có cô là lúng túng. Trời ạ rốt cuộc cô thích idol gì vậy? Trở về có thể thoát fan hay không?
"A...... A...... Đúng, đúng không?"
Lục Minh Triết cười.
Đạo diễn Từ ở bên cạnh không rõ chân tướng, "Hai người vốn quen biết sao?"
Ôn Nhiễm lắc đầu giống như cái trống lắc, "Không biết không biết."
"Từng gặp mặt một lần."
Ôn Nhiễm:???
Được lắm! Xem ra Lục Minh Triết quyết tâm không bỏ qua chuyện cô mơ mộng giữa ban ngày rồi. Giấc mộng của cô tan vỡ, bị idol cô yêu thích bóp bể. Cô không bao giờ còn là một con cá muối có thể mơ ước gặp idol rồi.
Đạo diễn Từ cũng không thèm để ý, "Biết thì tốt hơn. Dễ dàng đối diễn, nhanh chóng bắt kịp tiến độ quay phim, nói không chừng chúng ta vẫn có thể kịp tham dự giải thưởng Kim Tinh tiếp theo."
Vì vậy dưới vẻ mặt uy hϊếp của Ôn Nhiễm, đạo diễn Từ liền quyết định đẩy nhanh tiến độ quay phim.
Không phải mà đạo diễn, không phải tôi sợ mệt mỏi đâu, là tôi thật sự...... Hiện tại rất khó tiến hành diễn cảnh tình cảm với nam thần của tôi. Có phải đạo diễn ông nên nghe tôi nói một câu hay không? Đạo diễn, nếu không ông suy nghĩ đến chuyện đổi nữ chính đi?
Ôn Nhiễm trợn to hai mắt, không dám nói những suy nghĩ trong lòng với đạo diễn. Chỉ thấy vẻ mặt đạo diễn vui mừng bắt đầu quay phim.
Còn Lục Minh Triết mới vừa vào đoàn, lộ mặt liền đi về, đạo diễn Từ dặn đi dặn lại bảo ngày mai chính thức quay những cảnh diễn của Lục Minh Triết, để cho anh trở về nghỉ ngơi thật tốt.
Cảnh diễn cá nhân của Ôn Nhiễm cũng đã sớm quay xong, sau khi Lục Minh Triết ra về, cô lại quay bổ sung mấy cảnh đấu võ cận cảnh rồi cũng ra về.
Trên đường chị Trần nói với Ôn Nhiễm, cô ấy đã vào đoàn suốt một tháng với cô, tới lúc phải mau chóng quay lại công ty rồi, để cho trợ lý Lý Thiến vào đoàn, có chuyện thì báo cáo bất cứ lúc nào.
Nếu là bình thường, thế nào Ôn Nhiễm cũng sẽ diễn hai phân cảnh không đành lòng xa cách, nhưng hôm nay cô thật sự không có tâm trạng, trong đầu đều là "Lục Minh Triết chắc chắn chán ghét mình rồi", ở cửa khách sạn tiễn chị Trần về.
Kết quả vừa vào thang máy liền gặp Lục Minh Triết.
"...... Thật là khéo nha Lục tiên sinh."
"Ừ. Mới vừa kết thúc?"
Ôn Nhiễm lại lặng lẽ liếc Lục Minh Triết một cái, phát hiện bây giờ anh hơi xa cách hơn lúc gặp nhau vào buổi chiều.
"Ừ, bổ sung mấy cảnh cận cảnh, đạo diễn liền cho em ra về. Nói là để cho em và vai nam chính đối diễn, tìm cảm giác." Ôn Nhiễm thành thật trả lời, hậu tri hậu giác phát hiện vai nam chính trong miệng mình chính là đối phương.
"Không cần, ngày mai trước lúc quay trao đổi một chút là được rồi."
Ôn Nhiễm không tự chủ rũ mắt xuống, nhất định là bị chán ghét. Cho dù là ai bị YY cũng sẽ không vui thôi.
Lục Minh Triết nhìn Ôn Nhiễm Minh lộ vẻ suy sụp tinh thần, dường như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên bật cười.
Ôn Nhiễm không rõ chân tướng ngẩng đầu lên.
Lục Minh Triết mở miệng nói gì đó, còn chưa nói xong cửa thang máy liền mở ra, là tầng của Lục Minh Triết.