Chương 77 Hoàn

Anh vừa dập vừa đưa tay đến chỗ giao hợp của hai người.

Ngón tay anh mò tới hộŧ ɭε, ấn mạnh vào nó.

Chớp mắt, Lâm Vãn bủn rủn hết cả người, một luồng nước da^ʍ tuôn ra xối lên côn ŧᏂịŧ Cố Tây Trầm.

“A a a… Nhẹ thôi anh… Đừng nghịch chỗ đó của người ta mà…”

Cố Tây Trầm nghe Lâm Vãn rên thì dập càng nhanh.

Hai người cùng lêи đỉиɦ.

Cố Tây Trầm tưới tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng vào tử ©υиɠ Lâm Vãn.

Lâm Vãn nhận lấy nòi giống của anh, cắn môi đạt cao trào lần nữa.

“Cố Tây Trầm, anh mau rút ra đi. Em trướng quá.”

Lâm Vãn bặm môi. Cô cảm giác bụng cô căng phình vì anh rồi.

“Vãn Vãn giữ thêm chút đi.”

Cố Tây Trầm thừa nhận mình đê tiện. Trước kia anh không có ý định để Lâm Vãn mang thai, cho đến khi nhìn thấy giấy thỏa thuận ly hôn trong bưu kiện của Lâm Vãn.

Cố Tây Trầm nghĩ, nếu Lâm Vãn mang thai con anh.

Có lẽ cô sẽ không ly hôn nữa.

“Cố Tây Trầm, em đang ở kỳ nguy hiểm. Nếu anh để em giữ thêm, em sẽ mang thai. Em không muốn đi phá, em muốn sinh con ra.”

Lâm Vãn tim đập bình bịch.

Cô muốn sinh con cho Cố Tây Trầm, muốn có kết tinh tình yêu giữa cô và người cô yêu.

Cuối cùng Cố Tây Trầm vẫn rút ra.

Lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra từ suối nguồn.

“Cố Tây Trầm, anh có ý gì? Anh không muốn để em sinh con?”

Lâm Vãn bốc hỏa.

Chẳng lẽ anh có người yêu khác thật? Cho nên mới không muốn có bất cứ ràng buộc gì với cô. Ngay cả khi cô mang thai, anh cũng không muốn cô mang thai đứa con của anh.

“Vãn Vãn, không phải thế. Anh không muốn em vì con mà phải ép buộc bản thân ở bên anh.”

“Cố Tây Trầm, anh nói linh tinh gì vậy? Em bị ép ở bên anh lúc nào?”

Lâm Vãn nghe Cố Tây Trầm nói xong chỉ cảm thấy khó hiểu.

Cô và Cố Tây Trầm bên nhau, không phải là do anh bị ép sao?

“Nếu bị ép thì chính là anh mới đúng. Nguyên nhân là ở ông nội Cố, nếu không thì anh không hề muốn lấy em mà là muốn rước cái cô họ Lý kia về nhà.”

Lâm Vãn nói thẳng.

Cô biết Cố Tây Trầm căn bản không thích cô. Cho dù anh có du͙© vọиɠ thì cũng chỉ là du͙© vọиɠ với thân thể cô mà thôi, đâu phải chính con người của cô.

“Vãn Vãn, anh chưa từng bị ép buộc. Người anh thích vẫn luôn là em. Bắt đầu từ năm 15 tuổi, anh đã thích em rồi. Lúc đọc sách, anh cứ ảo tưởng về một ngày không xa có thể chiếm lấy em. Em biết không?”

Cố Tây Trầm đè lên Lâm Vãn, khẽ thầm thì bên tai cô: “Từ tuổi dậy thì, anh đã muốn ở bên em rồi. Anh nằm mơ mỗi đêm, mơ thấy anh được đút côn ŧᏂịŧ vào trong hoa huyệt của em. Ảo tưởng đè em lên bàn học trên trường để cưỡиɠ ɠiαи em. Còn nghĩ về bờ mông đẹp đẽ của em, áp sát vào tường và mời gọi anh đến đâm chọc.”

Lâm Vãn nghe những lời của Cố Tây Trầm thì nóng hừng hực.

“Cố Tây Trầm, đồ háo sắc. Sao anh có thể như vậy hả! Lúc ấy em mới có 15 tuổi thôi đó!”

Cô bắt đầu run chân chảy nước.

Bởi vì những gì Cố Tây Trầm nghĩ cũng chính là những gì cô nghĩ.

Từ khi cô thích thầm anh, cô đã muốn bị anh làm rồi. Muốn côn ŧᏂịŧ của anh đút vào trong cô, đâm hư cô.

Cố Tây Trầm không nói Lâm Vãn biết, lúc cô còn đang mất trí nhớ, anh đã ngủ được Lâm Vãn năm 15 tuổi rồi.

“Vãn Vãn, anh yêu em.”

Cố Tây Trầm hôn lên môi cô, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô.

“Em, em cũng thế.”

Lâm Vãn thình lình nghe được lời ngỏ của Cố Tây Trầm, chỉ cảm thấy run rẩy nơi đầu quả tim.

“Vậy tại sao em còn muốn ly hôn? Còn muốn rời khỏi anh?”

Cố Tây Trầm nghe được câu trả lời của cô như ăn được viên thuốc an thần.

“Em không muốn ly hôn với anh đâu. Em chỉ muốn ở bên anh thôi.”

Lâm Vãn nghĩ thầm, đứa chó nào bịa đặt cô muốn ly hôn với Cố Tây Trầm vậy?

Ly hôn á, chờ kiếp sau đi nhá! À không, đến kiếp sau, cô cũng sẽ không ly hôn với anh đâu!

“Vãn Vãn, thế còn giấy thỏa thuận ly hôn?”

Cố Tây Trầm hỏi cô với giọng nguy hiểm.

“Giấy thỏa thuận ly hôn nào ạ?”

Lâm Vãn nghi hoặc.

“Chẳng lẽ em đã quên thứ đồ trong hòm thư của em rồi sao?”

Sắc mặt Cố Tây Trầm sầm xuống, nghĩ đến khả năng Lâm Vãn ly hôn với anh, lòng anh lại sinh ra ý định đè cô lên giường, cưỡиɠ ɧϊếp cô, làm cô đến khi cô không dám rời khỏi anh mới thôi.

Nếu cô còn muốn chạy thì anh sẽ nhốt cô lại, mỗi ngày chỉ cho phép cô nhìn mình anh thôi.

Cố Tây Trầm chưa từng cho Lâm Vãn biết, trong lòng anh luôn có ý tưởng biếи ŧɦái như vậy.

“Anh nói giấy thỏa thuận ly hôn kia á? Cố Tây Trầm, anh ra mà nhìn xem chỗ ký tên là ai đi. Đạo cụ đóng phim của em mà thôi. Bộ phim đó em đóng vai luật sư chuyên xử lý mấy vụ ly hôn, được chưa!”

Cuối cùng Lâm Vãn cũng biết lý do vì sao hôm nay Cố Tây Trầm quái lạ như thế.

Ra là sợ cô muốn ly hôn với anh?

Thảo nào hôm nay anh khó tính thế.

Cố Tây Trầm nghe Lâm Vãn giải thích xong thì mừng như điên.

“Thế bây giờ anh có thể cởi trói cho em được chưa?”

Lâm Vãn bất lực nói.

“Khá tốt mà, anh rất thích.”

Cố Tây Trầm nói rồi cọ côn ŧᏂịŧ nóng như lửa của anh lên hoa môi Lâm Vãn.

Lâm Vãn trợn mắt. Anh mới bắn xong mà? Sao lại hứng tiếp rồi?

“Vãn Vãn, sinh con cho anh đi.”

Cố Tây Trầm đút vào.

Anh nghĩ, nếu Lâm Vãn sinh con, anh sẽ giải nghệ để chuyên tâm chăm sóc con. Như vậy sẽ không ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô. Bên cạnh đó, anh có thể đầu tư vào bộ phim cô đóng, kể cả khi sinh con thì tài nguyên của cô vẫn phong phú.

“A ha… Cố Tây Trầm… Anh moi hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ ban nãy ra đã…”

Lâm Vãn run rẩy. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ cứ thế tràn vào tử ©υиɠ cô.

Lâm Vãn có cảm giác mình sắp bị chơi hỏng rồi.

Côn ŧᏂịŧ của Cố Tây Trầm ép tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong âʍ ɦộ của cô, lần này nó thật sự bị chơi hỏng đến nơi rồi.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt say đắm của Cố Tây Trầm, Lâm Vãn nghĩ thầm, hỏng cũng được.

Cô muốn ở bên Cố Tây Trầm mãi mãi.

– HOÀN –