Chương 35: Lâm Vãn 15 Tuổi Bị Cố Tây Trầm Đ* Phát Khóc.

“Cố Tây Trầm… Anh đang làm cái gì… Á…”

Ánh mắt của Lâm Vãn rét run. Dưới thân truyền đến từng đợt từng đợt kɧoáı ©ảʍ.

Tên khốn Cố Tây Trầm này dám làm ra chuyện như vậy với cô!

“Bé dâʍ đãиɠ, bây giờ em còn không nhìn ra anh đang làm cái gì sao?”

Cố Tây Trầm nói xong thì chỉnh trứng rung lên mức độ cao nhất, trứng rung ở trong huyệt nhỏ của cô càng rung lắc mạnh hơn.

Trứng rung trong hoa tâm vừa rung lại vừa hút mạnh, huyệt nhỏ co rút lại, chỗ sâu nhất trong huyệt mềm lập tức phun ra một dòng mật thuỷ.

Cố Tây Trầm cúi người xuống giữa hai chân Lâm Vãn, cúi đầu ngậm lấy lỗ nhỏ của cô rồi mυ"ŧ mát.

Đầu lưỡi ướt nóng khıêυ khí©h môi âʍ ɦộ, hút hết tất cả mật dịch phun ra vào trong miệng.

“Vừa da^ʍ vừa ngọt, nước của Vãn Vãn ngọt quá.”

Cố Tây Trầm mυ"ŧ rất mạnh, đầu lưỡi và trứng rung cùng nhau kí©h thí©ɧ làm cả người Lâm Vãn run rẩy lêи đỉиɦ.

“A… Cố Tây Trầm, anh lấy ra giúp em được không? Em muốn chủ động làm anh cơ…”

Lâm Vãn quyến rũ nhìn Cố Tây Trầm, liếʍ môi trêu chọc.

Mấy ngày nay, Cố Tây Trầm đã được trải nghiệm Lâm Vãn khi chủ động vừa da^ʍ vừa hút hồn người ta như thế nào.

Bị Lâm Vãn dụ dỗ, Cố Tây Trầm mở xích trên chân cô ra, thả cô xuống dưới.

Sau khi đôi chân không còn bị trói buộc, Lâm Vãn vội vàng cầm dây trứng rung rút ra.

Còn có tiếng “phụt” vang lên, một chuỗi mật dịch chảy ra cùng với trứng rung.

Miệng huyệt phấn nộn không ngừng co rút, da^ʍ thuỷ chảy xuôi xuống ghế.

“Vãn Vãn, mở chân ra để anh ăn huyệt nhỏ dâʍ đãиɠ của bé cưng nào.”

Ngón tay Cố Tây Trầm vuốt ve hoa môi của Lâm Vãn. Giờ phút này, huyệt nhỏ của cô quá mức câu dẫn, muốn ngậm lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ của cô làm càn hút mạnh.

“Muốn liếʍ em thì cũng được, vậy bây giờ đến lượt em trói anh nhá?”

Lâm Vãn nhìn thoáng qua còng tay trên giường, ánh mắt xẹt qua tia sáng.

“Bé à, thì ra em thích như vậy?”

Cố Tây Trầm không nghĩ nhiều đưa còng tay cho Lâm Vãn, Lâm Vãn mở khoá còng tay và đeo vào cổ tay của Cố Tây Trầm.



Chỉ nghe một tiếng “cụp”, còng tay được khoá lại kín kẽ.

Lâm Vãn cười cười đẩy Cố Tây Trầm lên giường rồi cầm lấy cái gối hung hăng ấn lên mặt Cố Tây Trầm.

“Chó điên Cố, anh đi chết đi! Dám cưỡиɠ ɠiαи bà đây, bà gϊếŧ chết anh!”

Lâm Vãn tức giận đến nỗi nhăn mặt. Cô hung ác đè cái gối vài phút, thấy Cố Tây Trầm không có phản ứng mới bỏ gối ra.

Chỉ thấy hai mắt Cố Tây Trầm vẫn nhắm tịt, Lâm Vãn cẩn thận đưa ngón tay xuống dưới mũi anh.

Không còn thở!

Thôi xong, cô gϊếŧ người rồi!

Tay Lâm Vãn run run, cô sợ tới mức nhặt quần áo trên đất mặc vào. Thoáng nhìn trên bàn trà có điện thoại.

Cô vội vàng cầm lấy điện thoại gọi cho anh trai.

Đợi một lúc lâu mới có người bắt máy, Lâm Vãn lắp bắp nói: “Anh, anh ơi… Em, em, hình như em gϊếŧ người rồi.”

“Hả? Gϊếŧ ai? Vãn Vãn, em đừng hoảng. Mau nói anh nghe xem nào.”

“Là tên chó điên Cố, à lộn, là Cố Tây Trầm. Anh ta cưỡиɠ ɠiαи em, em thất thủ nên gϊếŧ anh ta.”

Đầu bên kia im lặng một lát.

“Lâm Vãn, hiện tại là 9 giờ tối, anh của em vội xong việc còn muốn tạo người với chị dâu của em. Em lại đùa nghịch làm hỏng việc của anh, không hề có đạo đức chút nào đâu nhé.”

“Em không đùa, em thật sự rất muốn gϊếŧ chết Cố Tây Trầm.” Lâm Vãn bỗng ngừng lại, “Anh, không đúng nha. Năm nay anh mới 17 tuổi, đang vị thành niên mà đã muốn tạo em bé với chị dâu? Mà anh có bạn gái lúc nào? Sao em lại không biết? Anh yêu sớm không sợ mẹ đánh gãy chân chó của anh à!”

Đầu kia điện thoại truyền tới tiếng cười ầm của Lâm Thư, “Vãn Vãn, em thua nói thật hay mạo hiểm à? Anh 17? Chẳng lẽ bây giờ em mới 14? Em yên tâm, em muốn anh trai nói gì, anh đều phối hợp. À, em bị Cố Tây Trầm cưỡиɠ ɧϊếp sao. Vậy thì nhanh chóng đăng kí kết hôn đi, chậm một giây cũng không được.”

“Em không có nói dối, là thật mà…”

Còn chưa nói xong điện thoại đã cúp.

Lâm Vãn nhìn qua Cố Tây Trầm nằm ở trên giường, nơm nớp lo sợ đi đến bên cạnh anh.

“Chó điên Cố, em không cố ý gϊếŧ anh đâu, ai bảo anh cưỡиɠ ɧϊếp em. Nếu như anh đã chết thì đừng có ám em.”

Lâm Vãn còn chưa nói xong đã thấy Cố Tây Trầm nằm trên giường mở to hai mắt.

Sau đó Cố Tây Trầm nghiêng người đè cô dưới thân.



Cái còng tay kia thoạt nhìn không thể phá được, thế nhưng lại bị Cố Tây Trầm thoải mái cạy ra. Anh ném còng tay qua một bên, áp đôi tay của Lâm Vãn lêи đỉиɦ đầu.

“Vãn Vãn, kỹ thuật diễn của em lại tiến bộ rồi. Suýt nữa thì anh bị em lừa gạt.”

Cố Tây Trầm vừa nói vừa nhéo một bên vυ" của Lâm Vãn.

Anh cúi đầu ngậm vυ" cô, đầu lưỡi nóng ướt liếʍ láp qua lại đầṳ ѵú hồng hồng.

“Vυ" của Vãn Vãn mềm quá, ngậm trong miệng cứ sợ tan ra.”

Cố Tây Trầm bú √υ", đồng thời đưa côn ŧᏂịŧ dưới thân chọc vào háng Lâm Vãn. Qυყ đầυ dán vào huyệt nhỏ ướŧ áŧ, chỉ đυ.ng vài cái đã làm nó chảy nước.

“Tên điên kia, anh buông bà ra! Dám sờ tôi, tôi cắn chết anh!”

Lâm Vãn vừa nói vừa không ngừng vặn eo, muốn né tránh côn ŧᏂịŧ nóng bỏng phía dưới đâm vào.

Nhưng Cố Tây Trầm nhìn thấy dáng vẻ phản kháng này của Lâm Vãn cũng không dừng tay, ngược lại càng cười tươi hơn.

Lúc làʍ t̠ìиɦ tất nhiên phải thêm chút kí©h thí©ɧ, đúng không?

Khóe miệng Cố Tây Trầm hơi cong lên, anh liếʍ vành tai Lâm Vãn, giọng nói khàn khàn: “Lát nữa dùng cái bím dâʍ đãиɠ của em cắn lấy thằng nhỏ của anh đi.”

Lâm Vãn nghe Cố Tây Trầm nói xong thì cả người run rẩy.

Trước nay cô không biết chó Cố còn có một mặt dâʍ đãиɠ như vậy. Hơn nữa, vẻ mặt của anh ta không giống nói dối một chút nào, anh ta thật sự muốn đút vào trong cô.

“Cố Tây Trầm, nếu anh dám đi vào, tôi nhất định không bỏ qua cho anh!”

Lâm Vãn tức giận, ngực phập phồng lên xuống.

“Tất nhiên em sẽ không bỏ qua cho anh, cái lỗ nhiều nước phía dưới của em lát nữa còn muốn kẹp côn ŧᏂịŧ của anh không buông đấy.”

Cố Tây Trầm nói xong lập tức đâm dươиɠ ѵậŧ vào huyệt nhỏ của Lâm Vãn. Côn ŧᏂịŧ thô to đút vào, qυყ đầυ trực tiếp tấn công tới hoa tâm.

Lâm Vãn trừng lớn hai mắt, bím nhỏ của cô bị Cố Tây Trầm trực tiếp xuyên qua.

“Chó điên này, cái tên xấu xa! Tôi phải đánh chết anh!”

Lâm Vãn khóc rống lên, nhưng cô càng khóc thì lỗ nhỏ phía dưới lại hút càng chặt, cơ thể theo bản năng bao lấy côn ŧᏂịŧ thô to.

Anh hôn nước mắt trên khóe mắt cô, cười nói: “Như thế này có sướиɠ không? Khóc rồi sao? Yên tâm, lát nữa em sẽ khóc to hơn nữa.”

Cố Tây Trầm ép hai chân Lâm Vãn lên vυ" của cô, côn ŧᏂịŧ dưới thân tiếp tục đè ép ở bên trong.

Qυყ đầυ đâm vào hoa tâm đến nỗi bủn rủn, Lâm Vãn khóc càng lớn: “Chó Cố, anh xong đời… Á… Chờ tôi ra ngoài nhất định sẽ biến anh thành tên thái giám chết bầm… Aaaaa…”