Chương 32: Ôm Cô Vừa Đi Vừa Ch*ch, Côn ŧᏂịŧ Mạnh Mẽ Đâm Vào Tận Tử ©υиɠ.

Sau khi rút gậy mát xa ra, một dòng mật dịch phun trào.

Nhưng đây vẫn chỉ là số ít, số còn lại đã bị côn ŧᏂịŧ chặn ứ bên trong huyệt nhỏ của Lâm Vãn.

“Trướng…Chồng chờ thêm chút nữa rồi lại làm nha… Căng quá… Huhu… Chịu không nổi…”

Lâm Vãn lắc mông muốn giảm bớt độ trướng đau.

“Bé dâʍ đãиɠ, huyệt nhỏ phía dưới của em cắn chặt thế này, sao lại chịu không nổi được chứ?”

Cố Tây Trầm mở còng tay trên đỉnh đầu Lâm Vãn rồi ôm cô lên.

Đôi tay của anh bao lấy bờ mông vểnh của cô, vừa đi trong phòng vừa đâm vào.

Tư thế trên giường vốn đã làm Lâm Vãn khó chịu, bây giờ còn vừa đi vừa làm, Lâm Vãn càng không thể chịu nổi sự tra tấn ngọt ngào kiểu này.

Theo từng bước đi của Cố Tây Trầm, côn ŧᏂịŧ lớn lần nào cũng đỉnh tới tận hoa tâm. Kí©h thí©ɧ làm cho Lâm Vãn lêи đỉиɦ lần nữa.

Lúc này, Cố Tây Trầm ôm cô bước tới trước gương trang điểm, anh rút ra và xoay người Lâm Vãn lại.

Đôi tay rắn chắc có lực dạng chân cô ra thành hình vòng cung, côn ŧᏂịŧ cực lớn ra ra vào vào bím nhỏ của cô.

“Nhóc con dâʍ đãиɠ, em cúi đầu nhìn xem anh chơi em như thế nào kìa.”

Vốn Lâm Vãn rất thẹn nhưng nghe Cố Tây Trầm nói, cô vẫn không nhịn được mà nhìn xuống giữa hai chân.

Chỉ thấy côn ŧᏂịŧ cương cứng nổi đầy gân xanh hung hăng va chạm vào hoa huyệt, nó bị côn ŧᏂịŧ thô to chọc mở từng chút từng chút.

Lúc rút ra, trên cây gậy màu sẫm dính nhớp nháp nước da^ʍ.

Da^ʍ thuỷ trong suốt chảy dọc theo dươиɠ ѵậŧ rồi nhỏ xuống mặt đất, hình ảnh dâʍ đãиɠ này kí©h thí©ɧ cả người Lâm Vãn run rẩy.

“Cái miệng nhỏ phía dưới còn cắn chặt hơn lúc trước, sướиɠ đến vậy sao?”

Cố Tây Trầm ngậm lấy vành tai của cô rồi liếʍ.

“Đừng liếʍ… A ha… Anh đừng trêu em… Á á…”

Cuối cùng Lâm Vãn cũng biết Cố Tây Trầm nói cái gì gọi là không nên dễ dàng thả một con mãnh thú ra.

Trong cơ thể của Cố Tây Trầm ẩn chứa một con mãnh thú, con thú dữ đó ngày thường luôn giả vờ vô hại. Nhưng Lâm Vãn lại không tin vào ma quỷ, cứ một hai phải thả con thú dữ này ra khỏi nhà giam.

Nhưng sau khi nó xuất hiện thì hối hận đã quá muộn rồi. Cố Tây Trầm nghe tiếng xin tha của cô, không những không dừng, ngược lại càng hưng phấn dập như cái máy.

Dươиɠ ѵậŧ cực lớn giã thẳng vào hoa tâm, cọ xát với vách thịt non mềm mẫn cảm. Mỗi chỗ thịt mềm trong huyệt nhỏ đều không thể tránh thoát được sự chà đạp ác độc của anh.

“Huhu… Chồng ơi… Em sai rồi…”



Lâm Vãn khóc thút thít, rêи ɾỉ.

Nghe tiếng nức nở của Lâm Vãn, lúc này Cố Tây Trầm mới ngừng lại.

“Em sai ở đâu?”

Côn ŧᏂịŧ lớn của Cố Tây Trầm nằm lặng đó không di chuyển, bên trong hơi ngứa ngáy.

Lâm Vãn khó nhịn lắc lắc mông để hoa tâm chậm rãi cọ xát với qυყ đầυ.

“Em không nên quyến rũ chồng.” Bây giờ cô hối hận rồi, cực kỳ hối hận!

Lâm Vãn nói xong, Cố Tây Trầm mới nhớ ra đây là lời thoại trong kịch bản.

Vì nghiên cứu tình huống hiện tại của Lâm Vãn nên anh đã xem qua kịch bản vài lần.

Trong kịch bản có một cảnh, nữ chính quyến rũ nam chính lên giường, cuối cùng bị nam chính xử đẹp. Kết quả là nữ chính khóc lóc xin tha đảm bảo sau này sẽ không bao giờ dụ dỗ nam chính nữa.

“Hình như em vẫn không biết em sai ở đâu nhỉ?”

Giọng nói khàn khàn của Cố Tây Trầm vang lên bên tai Lâm Vãn.

Lúc Lâm Vãn nhận ra lửa giận của Cố Tây Trầm tăng lên thì đã không còn kịp rồi.

Đôi tay kia nắm lấy hai chân của Lâm Vãn, kéo hai chân cô rộng ra hết cỡ, sau đó hung ác đâm thẳng vào bên trong.

Bạch bạch bạch!

Côn ŧᏂịŧ trực tiếp đâm xuyên qua tử ©υиɠ của cô.

“A… Đừng sâu như vậy…”

Kɧoáı ©ảʍ quá mạnh mẽ, Lâm Vãn gần như đã đạt đến cao trào.

Huyệt nhỏ điên cuồng co rút, gắt gao kẹp lấy côn ŧᏂịŧ. Kí©h thí©ɧ mãnh liệt đánh úp làm cho Cố Tây Trầm giã càng nhanh hơn.

Côn ŧᏂịŧ nóng bỏng va chạm vào thành tử ©υиɠ mạnh bạo như đóng cọc. Lâm Vãn muốn Cố Tây Trầm nhanh bắn nên đành phải quay đầu hôn anh.

Với việc Lâm Vãn chủ động hôn, tất nhiên Cố Tây Trầm sẽ không từ chối.

Anh ngậm lấy cánh môi của Lâm Vãn, để đầu lưỡi của cô len vào miệng anh.

Hai chiếc lưỡi mềm mại ấm nóng vờn lấy nhau.

Quả nhiên nụ hôn ngọt ngào này càng trêu chọc du͙© vọиɠ của đàn ông. Sau khi Cố Tây Trầm đâm thêm vài nhát rồi mới thả lỏng, xuất tinh vào bên trong cô.

Nhưng Lâm Vãn đã xem nhẹ thể lực của Cố Tây Trầm.

Anh đã bắn, nhưng không có nghĩa là kết thúc.



Nguyên buổi tối, Lâm Vãn úp sấp trên giường, nâng mông đón hùa côn ŧᏂịŧ lớn.

Cô đã lêи đỉиɦ không biết bao nhiêu lần, nhưng côn ŧᏂịŧ của Cố Tây Trầm vẫn đâm vào thật sâu.

Mãi cho đến khi cô bị đâm đến ngất xỉu, anh bắn vào tận sâu trong cô.

Cố Tây Trầm nhìn Lâm Vãn đã thϊếp đi, duỗi tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ mềm mịn của cô.

“Vãn Vãn, vậy em có biết anh thích em đến nhường nào không? Thích đến nỗi chỉ cần em liếc mắt nhìn người đàn ông khác một cái, anh đã chịu không nổi rồi.”

Cố Tây Trầm hôn lên bờ môi của cô.

Trong giấc mơ, Lâm Vãn cũng không yên ổn. Cô bị Cố Tây Trầm dạy dỗ đến thảm rồi, mỗi lần Cố Tây Trầm đến gần, cô đều vô thức cau mày.

Lâm Vãn ngủ một giấc tới tận giữa trưa, việc làʍ t̠ìиɦ này quá hao phí thể lực.

Tối hôm qua, cô và Cố Tây Trầm hai người làm đến rạng sáng. Hôm nay Cố Tây Trầm vẫn dậy sớm như chưa có gì xảy ra, mà cô lại dậy không nổi.

Dù hôm qua bị Cố Tây Trầm tra tấn rất thảm nhưng trong Lâm Vãn vẫn còn sót lại dư vị đêm qua, cảm giác không tệ lắm.

Khuôn mặt nhỏ hồng hồng của cô vùi vào trong chăn. Bị Cố Tây Trầm đùa bỡn các kiểu lâu dần, hình như cơ thể của cô càng ngày càng dâʍ ɭσạи.

Huhu…

“Lâm Vãn, mày mất hết mặt mũi rồi.”

Lâm Vãn muốn trốn trong chăn không ra ngoài.

Lúc này, bên tai vang lên tiếng chuông điện thoại. Lâm Vãn lười biếng nghe máy.

“Lâm Vãn, cô còn ngủ được à? Anh gọi cho cô mười mấy cuộc mà cô không nghe?”

Giọng nói của người đại diện Chu như muốn đâm thủng cả màng nhĩ của Lâm Vãn.

Lâm Vãn mở nhật ký cuộc gọi ra mới biết mình để nhỡ mười mấy cuộc điện thoại.

Không phải cô không nghe máy, là do buổi sáng cô chưa tỉnh.

“Xin lỗi anh Chu. Đêm qua em ngủ muộn quá. Tất cả là tại Cố Tây Trầm, anh đi mắng anh ta đi, anh ta mới là đầu sỏ gây tội.”

Chu Vũ bị nghẹn một miệng cơm chó: “…” Bỗng dưng anh ấy muốn đánh người quá, phải làm sao đây? Lâm Vãn cố ý đúng không? Cô biết dạo này vị kia nhà anh đang khó ở mà.

“Lâm Vãn, cô đang khoe ra năng lực của chồng cô với anh à?”

Chu Vũ tức giận đến nghiến răng.

Lúc này Lâm Vãn mới phát hiện mình nói hớ, cô vội vàng giải thích: “Không có, không có. Anh tìm em có việc gì sao?”