Chương 2: Chồng Ơi, Giúp Em Tắm ~

Lâm Vãn thấy Cố Tây Trầm sững sờ đứng một chỗ, cô ủy khuất hít hít cái mũi.

Cô từ trên giường bệnh nhảy xuống, tiếp theo nhảy lên người Cố Tây Trầm, hai cái chân thon dài gắt gao kẹp chặt eo anh.

Hai mắt cô hàm chứa nước mắt, ủy khuất nói: “Em xảy ra tai nạn, anh ôm em một chút thì làm sao? Quỷ hẹp hòi!”

Cố Tây Trầm một tay kéo mông Lâm Vãn, một bên sắc mặt âm trầm gọi bác sĩ.

“Tình huống cụ thể của cô ấy như thế nào?”

Bác sĩ lật xem kiểm tra báo cáo, trả lời: “Căn cứ vào báo cáo tôi xem, Lâm tiểu thư chỉ bị trầy xước nhỏ, không có vấn đề gì khác.”

Cố Tây Trầm nhìn Lâm Vãn trong lòng ngực không ngừng cười ngây ngô nhìn anh. Chỉ cảm thấy sởn tóc gáy. Phải biết rằng sau khi kết hôn, anh không cẩn thận chạm một chút vào tay cô, đều sẽ bị cô đánh cho một trận.

Anh muốn thả Lâm Vãn giống như con bạch tuộc ra, nhưng cô lo lắng đem mặt áp lên ngực anh, “Thế này mà kêu không có vấn đề?”

Bác sĩ ho nhẹ một tiếng nói: “Chúng tôi già rồi, nghe không hiểu tình thú của người trẻ tuổi.”

Cố Tây Trầm sốt ruột: “Này không phải tình thú. Cô ấy trước kia không phải như thế, ông hiểu không?”

Bác sĩ đỡ kính, nghiêm túc nói: “Cố tiên sinh, chúng tôi đã làm kiểm tra toàn thân cho Lâm tiểu thư. Anh đây là đang nghi ngờ trình độ của chúng tôi!”

Lâm Vãn xoay đầu, gương mặt phồng lên hung hăng trừng mắt nhìn bác sĩ: “Không được hung dữ với chồng tôi!”

Bị nhét cẩu lương vào miệng, bác sĩ lập tức đem hai người từ trong phòng bệnh đuổi ra: “Không có việc gì thì mau về nhà đi!”

Thời buổi này đều muốn khi dễ cẩu độc thân cẩu! Còn có công lý hay không!



Trong xe, Lâm Vãn vẫn luôn co rúc trong lòng ngực Cố Tây Trầm. Hai tay nhỏ gắt gao mà ôm eo anh.

“Lâm Vãn, em ngồi xuống bên cạnh. Anh phải lái xe. Em như vậy anh không thể lái được.”

Cố Tây Trầm nhìn bộ dáng Lâm Vãn ủy khuất, giọng nói mềm xuống vài phần.

“Vậy anh bảo trợ lý lái xe.”

Khuôn mặt nhỏ của Lâm Vãn áp vào ngực Cố Tây Trầm, đánh chết cũng không buông tay.

Cô vừa mới bị tai nạn xe, thể xác và tinh thần bị tổn thương, cần thiết chồng ôm một cái mới có thể hồi phục.

Cố Tây Trầm đành phải gọi điện thoại kêu trợ lý Tống Ngôn tới lái xe. Còn anh ôm Lâm Vãn ngồi phía sau.

Tống Ngôn vừa lên xe liền thấy Lâm Vãn gắt gao quấn lấy eo Cố Tây Trầm. Hình ảnh này làm Tống Ngôn sởn tóc gáy.

“Anh Cố, đầu chị dâu bị đâm hỏng rồi à? Anh dựa vào gần chị ấy như vậy, chị ấy hẳn nên thưởng cho anh một quyền mới đúng.”

Lần này đổi thành ánh mắt Cố Tây Trầm lạnh băng.

Tống Ngôn giống như con rùa rụt đầu tiếp tục lái xe.

Sau khi Lâm Vãn cùng Cố Tây Trầm kết hôn, trừ bỏ biệt thự do gia đình mua, hai người đều không có bất động sản nào trong thành phố. Trừ phi trưởng bối đột kích kiểm tra, nếu không hai người đều không sinh hoạt cùng nhau.

Hiện tại Lâm Vãn như thế này, Cố Tây Trầm cũng không thể để cô ở nhà một mình. Vì vậy bảo Tống Ngôn đậu xe trước căn hộ của mình.

Về đến nhà, Lâm Vãn lúc này mới an phận rời khỏi người Cố Tây Trầm.

Lâm Vãn ngửi cánh tay mình, ập vào trước mặt là mùi thuốc khử trùng, cô lập tức nhíu mày nói: “Ông xã, em muốn tắm rửa.”



Cố Tây Trầm đem Lâm Vãn đưa tới trước của phòng tắm, sau đó mở nước ấm.

“Ở đây không có quần áo của em. Chút nữa anh sẽ nhờ trợ lý mang hai bộ quần áo đến đây.”

Nói xong Cố Tây Trầm chuẩn bị rời đi.

Nhưng lúc này Lâm Vãn lôi kéo ống tay áo Cố Tây Trầm, “Muốn chồng tắm cho em.”

Cố Tây Trầm nghe xong Lâm Vãn nói, hô hấp cứng lại.

“Em đã bao nhiêu tuổi rồi, tự mình tắm rửa.”

Lúc này Lâm Vãn bẹp bẹp miệng, hốc mắt ướt nóng nhìn Cố Tây Trầm, “Em gặp tai nạn xe bị thương, hiện tại trên người đều đau. Anh còn bảo em tự đi tắm? Anh không còn yêu em đúng không?”

Không yêu? Nói giỡn! Anh yêu cô một cách hèn mọn. Từ năm mười ba tuổi bắt đầu dậy thì, hiểu cản xúc của bản thân, thì đã thích cô rồi.

Chỉ là Lâm Vãn thích người khác. Anh đê tiện trong cơn say rượu cưỡиɠ ɧϊếp cô. Lại còn để người khác phát hiện. Dựa vào thủ đoạn cưới cô.

“Đương nhiên không phải.”

Cố Tây Trầm lập tức phủ nhận.

“Vậy anh giúp em tắm.”

Lâm Vãn nói xong bắt đầu cởϊ qυầи áo, cả người trần trụi đứng trước mặt anh. Cặρ √υ" căng tròn đầy đặn mượt mà, hoa huyệt phấn nộn đều bại lộ ở trước mắt anh.

Cố Tây Trầm cơ hồ lập tức liền có phản ứng.