Chương 14: Hóa Ra Chồng “Không Được” Ư.

Chỉ là bím bị đùa bỡn thành như vậy khiến hai chân Lâm Vãn nhũn hết cả ra, không đứng lên nổi.

Cố Tây Trầm bèn bế Lâm Vãn đi ra khỏi phòng bao. Tên “vịt” đeo khuyên tai thấy con mồi đi mất thì sao có thể cam tâm?

Anh ta lập tức mặc thêm áo rồi đuổi theo.

Thấy Cố Tây Trầm bế Lâm Vãn đi về phía chiếc xe Bentley.

Anh zai bao gõ cửa sổ xe, cửa sổ chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ đang đỏ bừng của Lâm Vãn.

“Chị Vãn Vãn, nhìn chị không được khỏe cho lắm, hay là sang phòng em lấy thuốc uống đi? Em có chuẩn bị sẵn rồi.”

Đây là sự ám chỉ quen thuộc. Sang phòng uống thuốc hay làm chuyện gì khác? Ai mà biết được?

Cố Tây Trầm xé miếng râu giả trên mặt xuống rồi lạnh lùng nói: “Vợ tôi có tôi quan tâm rồi, không cần cậu phải nhọc lòng.”

Anh zai lúc này mới thấy rõ mặt mũi Cố Tây Trầm. Nói thật, lúc trong phòng bao nếu nhìn kĩ thì anh ta cũng có thể nhận ra Cố Tây Trầm mới đúng.

Nhưng sự chú ý của anh ta đều đặt trên người Lâm Vãn nên mới không phát hiện người đàn ông dán râu giả này chính là Cố Tây Trầm!

“Ôi, em xin lỗi anh Cố. Em thật sự không biết là anh.”



Anh “vịt” cuống cả người. Ai mà không biết Lâm Vãn và Cố Tây Trầm là đôi vợ chồng plastic có tiếng. Anh ta sao có thể ngờ rằng Cố Tây Trầm đích thân đưa Lâm Vãn qua đây chứ. Vừa nãy anh ta còn cố ý vô tình quyến rũ Lâm Vãn, giờ nghĩ lại mới thấy mình như một thằng hề.

Về đến nhà.

Lâm Vãn nhanh như chớp lột qυầи ɭóŧ ra và nhào về phía Cố Tây Trầm.

“Chồng ơi, cái lúc anh ở trong phòng bao í, đẹp trai quá đi ò! Anh khai thật đi, anh ghen rồi đúng honggg!”

Hai chân Lâm Vãn kẹp chặt lấy vòng eo của Cố Tây Trầm. Dưới làn váy trống trơn không mặc gì, từ góc nhìn của Cố Tây Trầm có thể thấy vườn địa đàng ướt nhẹp của Lâm Vãn.

Nhưng Cố Tây Trầm lại quay mặt đi, căn bản không muốn nhìn.

“Em tắm rửa rồi đi nghỉ trước đi. Tôi phải đến công ty có việc.”

Cố Tây Trầm không chỉ là ảnh đế mà còn là ông chủ của công ty bọn họ. Chả qua là có rất ít người biết thân phận này của anh thôi.

Nói rồi, Cố Tây Trầm nương vào cớ đó để đi ra ngoài.

Chỉ là cái lều nhỏ ở dưới thân khiến tâm trạng kích động của anh lộ ra hoàn toàn.

Nhưng tốc độ của Lâm Vãn còn nhanh hơn sự trốn chạy của Cố Tây Trầm. Cô vọt đến cửa phòng, khóa trái lại.

Cô cởi hết váy trên người xuống, để lộ cơ thể trần trụi. Hai luồng vυ" đầy đặn không ngừng đong đưa, trêu chọc ánh mắt của người khác.



“Lâm Vãn! Em làm cái gì vậy?”

“Cố Tây Trầm, nếu hôm nay anh không ngủ với em thì đừng hòng đi đâu hết! Anh bảo anh có việc á, việc đi gặp bạn gái cũ thì có í!”

“Không phải!”

Cố Tây Trầm phủ nhận ngay tắp lự.

“Vậy thì ngủ với em!”

Lâm Vãn kéo tay Cố Tây Trầm đặt lên ngực mình.

“Lâm Vãn, tôi không làm được đâu.”

Cố Tây Trầm cắn răng tránh tay đi. Anh có thể chạm vào cơ thể của cô nhưng không thể làʍ t̠ìиɦ được.

Bản thân anh sẽ mất kiểm soát khi chạm vào cô mất. Anh có thể chịu đựng vài chục năm, nhịn không chạm vào cô. Nhưng một khi quan hệ với cô ấy…

“A? Hóa ra là vậy ư!”

Khuôn mặt của Lâm Vãn đầy vẻ suy sụp. Cô vốn cho rằng, anh không chịu làʍ t̠ìиɦ là do anh không yêu cô, vì anh có người phụ nữ khác. Đến giờ cô mới biết, hóa ra anh không “í ẹ” với cô bởi vì “không được” thật.