Chương 12: Nghịch Bim Bím Của Cô Trước Mặt Bàn Dân Thiên Hạ.

“Em và Tô Tử hay đến đây lắm à?”

Cố Tây Trầm hỏi với vẻ mặt không cảm xúc.

Lâm Vãn vội vàng lắc đầu nguầy nguậy. Chồng ơi, anh nghe em giải thích đã!

Không đợi Lâm Vãn nói gì, mấy anh trai bao đã sôi nổi đi qua.

Lâm Vãn xinh đẹp, dáng người cũng trên cả tuyệt vời! Gái đẹp tuyệt trần như vậy, đừng nói là vung tay chi tiền, nếu cô muốn bọn họ phục vụ miễn phí, bọn họ còn nguyện ý nữa là!

Nhưng bốn anh trai bao không chú ý đến người đàn ông đang đứng bên cạnh Lâm Vãn đây, sắc mặt càng ngày càng xấu.

“Vãn Vãn, cậu nhìn bốn anh zai này đi? Thế nào? Tất cả đều được tuyển chọn theo gu của cậu đấy! Hồi cấp 3 cậu nói với tớ là muốn tìm một người đàn ông cao 1m88, cơ bụng tám múi, nhìn vào rất có cảm giác an toàn mà! Cậu thấy mấy anh này được hơm?”

Tô Tử hào hứng hỏi.

Lâm Vãn nhìn đến bốn anh zai “vịt” đang đứng thành hàng, cô không thể không lùi bước.

“Tô Tử, tớ là người đã có chồng rồi đó.”

Lâm Vãn vội nắm chặt lấy cánh tay Cố Tây Trầm. Sau đó, cô không ngừng nháy mắt với anh.

Chồng ơi, em vô tội! Cô không thể tin điều bất ngờ Tô Tử dành cho cô lại là tìm zai bao!



Tô Tử nghe Lâm Vãn nói thì muốn phụt cười, cô ấy giơ ly rượu vang đỏ lên, nói to: “Lâm Vãn này, cậu muốn chọc tớ chết cười đấy à? Cậu bảo Cố Tây Trầm á? Chưa tính đến tớ, cả nước này ai mà không biết người chồng này của cậu có như không có mà thôi. Cậu sống thủ tiết ba năm, Cố Tây Trầm giống như đã chết rồi vậy.”

Cố Tây Trầm “đã chết” giật giật khóe miệng.

Lúc này Tô Tử mới để ý đến bên cạnh Lâm Vãn có một người đàn ông. Cô ấy uống quá chén rồi, trong chốc lát không nhận ra tên dán râu này là Cố Tây Trầm.

“Vãn Vãn, thảo nào hôm nay cậu không muốn anh zai nào hết. Hóa ra là dẫn theo đàn ông đến đây à! Quả nhiên khi xưa cậu không lừa tớ. Tớ bảo rồi mà, tên chó Cố Tây Trầm kia không đáng tin chút nào, cậu nói không đáng tin thì tìm đàn ông khác. Thế mà lại tìm thật cơ!”

Tô Tử tặng Lâm Vãn một nút like.

Lâm Vãn cuống phát khóc rồi, cô vội kéo tay Cố Tây Trầm, nói: “Lúc trước tớ nói đùa thôi. Ai bảo anh ấy lén gặp bạn gái cũ chứ.”

“Nhưng mà ánh mắt của cậu kém thế. Gì mà tìm người già khụ thế kia. Đàn ông đã bước sang tuổi 30 thì khả năng tìиɧ ɖu͙© giảm mạnh luôn đó! Tìm người già như thế sao thỏa mãn nhu cầu của cậu được? Mấy anh zai đẹp tớ chọn cho cậu hôm nay đều là hàng to xài tốt hết.”

Tô Tử nói rồi bảo hai người trong đó đi đến bên cạnh Lâm Vãn.

Lâm Vãn vội vàng vòng tay ôm eo Cố Tây Trầm, “Tớ chỉ muốn anh ấy thôi! Những người khác không cần!”

Cố Tây Trầm nghe Lâm Vãn nói vậy thì cong cong môi. Đêm nay, cuối cùng anh cũng nghe được mấy lời hay.

“Quên đi, cậu không thích thì không ép. Qua đây uống rượu cùng tớ nào!”

Tô Tử ngồi lên đùi một người trong số đó. Lâm Vãn thấy bạn thân như vậy thì cũng học theo, ngồi lên đùi Cố Tây Trầm.



Tô Tử sai một anh “vịt” mang xúc xắc đến, mọi người chơi cùng nhau. Ai được ít điểm nhất thì phải phạt rượu.

Lâm Vãn tung xúc xắc trước, cô được 4 điểm. Tổng cộng chỉ có 3 viên xúc xắc, cô tung ra con 4. Với số điểm này, khả năng cao là cô sẽ phải uống rượu.

Một “vịt” lập tức rót đầy ly rượu trước mặt Lâm Vãn.

Nhưng khi Lâm Vãn vừa định giơ tay ra thì một “vịt” khác lại lấy trước, sau đó một hơi cạn sạch.

“Sao có thể để chị Vãn uống rượu được? Toàn bộ số rượu chị Vãn thua hôm nay, tôi đều nhận uống hết.”

Anh zai bao nói xong thì liếc qua Cố Tây Trầm với vẻ đắc ý.

Ai lại không muốn có một kim chủ vừa xinh đẹp lại tầm cỡ như Lâm Vãn? Anh “vịt” này nghiễm nhiên coi Cố Tây Trầm là đối thủ cạnh tranh. Anh ta tự nhủ mình trẻ hơn Cố Tây Trầm nhiều, thể nào cũng đoạt được Lâm Vãn về tay.

Lâm Vãn chưa nhìn ra được ý tứ của anh zai kia, còn tưởng là Tô Tử sắp xếp cả thảy.

Cô nhanh chóng gật đầu nói lời cảm ơn, nhưng Lâm Vãn không phát hiện sắc mặt của người đàn ông ngày càng sầm sì.

Bỗng Lâm Vãn cảm thấy dưới thân tê dại. Cô cúi đầu thì thấy Cố Tây Trầm đang duỗi ngón tay vào trong làn váy của cô.

Lúc này, ngón tay lạnh lẽo của Cố Tây Trầm đã vuốt ve đến tận giữa đùi Lâm Vãn rồi.

Ngón tay cách một lớp qυầи ɭóŧ đang xoa nắn môi âʍ ɦộ của cô.