Chương 18

Thái dương Hoắc Lương tức thì giật liên hồi, anh nghiến răng nghiến lợi: Cô nói ai bỏ trốn? Cô có thể tự biết điều một chút không? Tôi không muốn ngủ với cô!

Bạc Anh: Em tự biết mình biết người mà, chồng vốn không chịu nổi quyến rũ của em cho nên hôm nay mới sợ tới mức không dám về ngủ nữa.

Hoắc Lương: Chỉ là tôi không thể chịu đựng nổi cô quấy rối tìиɧ ɖu͙© tôi thôi!

Bạc Anh: Gì vậy chứ? Anh mà nói như thế, lần sau em phải lắp máy ghi hình, quay hết mọi cảnh lại, đến lúc đó anh đừng có lật lọng nữa nhé.

Hoắc Lương: Không có lần sau!

Bạc Anh: Nếu anh cứ trốn mãi ở bên ngoài, không thấy em thì đương nhiên không có lần sau rồi.

Hoắc Lương tức đến mức ngón tay thon dài cũng run rẩy dồn sức gõ lên màn hình: TÔI KHÔNG TRỐN!

Bạc Anh: Ồ!

Chữ “ồ” này của Bạc Anh bày tỏ ý khinh thường khiến Hoắc Lương đứng phắt dậy, mặt mũi xám xịt, anh nắm ngay lấy áo khoác đi ra ngoài. Người phụ nữ tự luyến tự đại lại còn không biết xấu hổ này quả thực khiến người ta tức điên lên được, tuy rằng chắc chắn cô ta cố ý chọc tức anh nhưng thực sự anh không nhịn nổi nữa, là người đàn ông chẳng ai nhịn nổi cả. Anh trở về như thế này là để cô ta biết, anh tuyệt đối không động vào cô ta chút nào nữa!

Bạc Anh cất điện thoại, khuôn mặt còn nở nụ cười vui vẻ: [Mảnh Mảnh, thế giới này đúng là quá thú vị! Thế này có tính như bằng với kiếp thứ mười một của ta và chồng ta không?]

Hệ thống: Cô nghĩ như thế cũng không sao cả. Đối với một Bạc Anh đã trải qua mười kiếp nguyên tác giữa cô và chồng cô thì đây đúng thật là tăng thêm một kiếp.

[Lần đầu tiên ta nhìn thấy chồng mình như thế đấy, rõ ràng trước kia toàn bị ta bắt nạt khóc nhè.] Bạc Anh chống cằm nghĩ về những hồi ức cũ.

Hệ thống không nhìn thấu được Bạc Anh, cũng không thể hiểu được suy nghĩ trong đầu cô nên rất sợ mọi việc sẽ trở nên mất khống chế, cho nên nó tốt bụng nhắc nhở: [Bây giờ anh ấy cũng không tự làm chủ mình được, mặc dù anh ấy không giống cô vẫn còn ký ức đó nhưng tận sâu trong linh hồn anh ấy vẫn nhớ, sau này anh ấy cũng sẽ nhớ ra.]

[Tất nhiên.]

Bạc Anh dịu dàng nói: [Nếu không phải như thế thì anh ấy đã chết từ lâu rồi. Mi cũng thế đó]

Hệ thống run lẩy bẩy.

Bạc Anh đứng thẳng người, vừa ngâm nga hát vừa đi lên tầng trên. Làn da trắng nõn của cô dưới ánh đèn như phát sáng, mái tóc đen mềm mượt, nụ cười dịu dàng, dáng dấp tao nhã, cả người tản mát ra khí chất thần thánh đặc biệt, vừa thánh khiết lại vừa gian ác, vừa thuần lương lại vừa mị hoặc.



Hơi lạnh quanh người Hoắc Lương bốc lên, dường như trong phạm vi ba mét xung quanh đều bị anh đông lạnh thành băng, anh bước vào phòng nhưng không thấy Bạc Anh đâu cả.

Vậy là anh bước lên tầng, trên đó cũng không thấy bóng dáng Bạc Anh ở đâu.

Điện thoại bỗng báo tin nhắn gửi tới.

Bạc Anh: Em ở trên sân thượng nhé.

Không biết cô ta lại tính toán cái gì nữa đây? Cô ta cố tình gửi tin nhắn tới là muốn để anh đi lên đó, chắc chắn lại chuẩn bị gì đợi anh đây. Nếu như anh không đi lên, qua miệng cô ta lại thành anh sợ cô ta nên trốn đi đấy nhỉ? Anh còn sợ cô ta chắc?

Hôm trước là vì muốn ly hôn với cô ta, tối qua là vì nhất thời không kịp đề phòng, anh sẽ không giẫm vào vết xe đổ nữa đâu, để cho cô ta rõ ràng rành mạch biết rằng, anh, Hoắc Lương, ghét cô ta, không thích cô ta một chút nào cả, và sẽ không động vào cô ta chút nào nữa!

Hoắc Lương nhấc chân, bước lên sân thượng.

Đêm đã khuya, gió thoáng mát thổi bay khí nóng lúc ban ngày.

Đèn trên sân thượng vẫn bật, bể bơi trong vắt phản chiếu ánh đèn, trên chiếc ghế phơi người bãi biển màu trắng có một chiếc khăn tắm, một ly rượu vang đỏ đặt trên bàn.

Hoắc Lương cảnh giác nhìn khắp xung quanh, ngay đó lại cảm thấy bản thân anh có chút buồn cười. Anh là một người đàn ông cao gần một mét chín mà còn sợ người phụ nữ tay chân bé tẹo như Bạc Anh à?

Anh đi tới bên cạnh bể bơi bèn nhìn thấy Bạc Anh như nàng tiên cá đang đắm mình bơi lội trong nước, dáng vẻ ấy của cô vô cùng tao nhã.

Cô chầm chậm bơi tới hướng Hoắc Lương, sau đó từ từ trồi lên khỏi mặt nước, mái tóc đen như gỗ mun dính sát lên da đầu cô làm lộ ra hoàn toàn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào anh, trong đêm khuya yên tĩnh, cô như một nàng tiên cá của biển đang tỏa ra vẻ đẹp đẽ nguy hiểm.

Đáy lòng Hoắc Lương có cảm giác run rẩy, ẩn trong đó có một cảm giác như từng quen biết.

Chỉ trong vòng tích tắc lướt qua ấy, Bạc Anh vươn tay ra với anh, chẳng biết mà xui quỷ khiến thế nào mà anh vươn tay muốn kéo cô lên, kết quả lại bị kéo tuột xuống nước.

Hoắc Lương bỗng tỉnh táo lại, quạt nước muốn nổi lên trên, Bạc Anh lại như cá gặp nước vô cùng tự tại, bưng lấy khuôn mặt anh hôn tới.

Tiếng nước trong bể bơi trên sân thượng xao động.

Hệ thống: Âm thầm che mình đi.jpg



Ngày hôm sau, bởi vì vận động ác liệt trong nước lâu quá mà Hoắc Lương có chút nghẹt mũi, anh tức tới mức chỉ muốn làm sao tìm người lấp luôn cái bể bơi đáng chết trên sân thượng kia đi.