Cả đám người quay mặt nhìn nhau, thì thầm bàn tán: “Chẳng lẽ tin đồn ấy là thật? Người mà sếp thầm thích về nước rồi?”
“Tôi thấy chắc đúng thật rồi đấy, người ta vừa về là ông chủ đã thay đổi, làm gì có chuyện khéo thế?”
“Oa… thế Hoắc phu nhân trong truyền thuyết phải làm sao?”
“Nếu thức thời thì nên tự đi thôi…”
“…”
Hoắc Lương lạnh mặt bước vào phòng làm việc, gọi Chân Siêu tới để anh ta mua cho anh một bộ quần áo.
Ý tứ trong mắt Trợ lý Chân vô cùng vi diệu, hôm qua anh ta mua tận mười hộp, ông chủ đã dùng hết bao nhiêu mà ngẩn ngơ đến mức quên cả thay quần áo đã ra khỏi cửa thế này? Anh ta có nên khuyên ông chủ nhà mình tiết chế du͙© vọиɠ lại không hại người không?
… Thôi vậy, anh ta không dám.
…
Sau khi Đào Hồng bị đuổi ra ngoài đã liên lạc với Tần Hiểu Phong, bây giờ cô ta cũng chẳng dám nhiều lời nữa, chỉ sợ nhỡ không may thực sự bị kiện ra tòa, cô ta chỉ nói chuyện mình đã kết thúc hợp đồng thôi. Đương nhiên cô ta vẫn ngầm bóng gió tại Bạc Anh bày trò, khuyên Nhạc Linh đừng có thật thà quá để tránh sau này không cẩn thận lại bỏ mất cơ hội trở thành Hoắc phu nhân.
Lúc này Tần Hiểu Phong đang trên đường đưa Nhạc Linh đến buổi tập duyệt của ekip chương trình, cô ta vừa nghe thấy thế đã sốt ruột: “Nhạc Linh, cậu cũng nghe thấy rồi đấy, bây giờ cậu còn làm ca sĩ gì nữa, chẳng phải vẫn nói giới nghệ thuật cao cấp hơn giới giải trí hay sao? Sao cậu còn muốn tiến vào giới giải trí hả?”
Nhạc Linh quả thật động lòng với lời Tần Hiểu Phong nói, cô ta cụp mi mắt, nắm chặt nắm tay.
“Nhạc Linh, cậu đang nghĩ gì thế? Mình đang nói chuyện với cậu đây này!”
Nhạc Linh đè nén cảm xúc trong lòng, mỉm cười lắc đầu, viền mắt cô ta đỏ hồng có chút suy sụp nói: “Nếu là thứ của mình thì chắc chắn sẽ chạy không thoát, còn nếu không phải của mình cho dù mình có cưỡng cầu cũng không được. Mình muốn vào giới giải trí là vì mình thích ca hát, nghệ thuật cũng không có phân cao thấp.”
Tần Hiểu Phong sốt ruột thay cho bạn nhưng lại chẳng khuyên nhủ được bạn mình, cô ta nhìn dáng vẻ đơn thuần của Nhạc Linh mà tức trợn mắt, chỉ đành lấy điện thoại bàn bạc với mấy người trong nhóm làm sao tạo cơ hội cho Hoắc Lương và Nhạc Linh.
Nhạc Linh liếc nhìn Tần Hiểu Phong rồi lại cúi mặt gục đầu. Tốt lắm, không cần hỏi cô ta, cứ đi sắp xếp luôn đi, cô ta lương thiện lại ngây thơ như thế thì không thể nào chủ động đi làm kẻ thứ ba được. Còn Nhạc Dao cũng chỉ là “chó cùng rứt giậu” mà thôi, chắc hẳn Nhạc Dao cũng sử dụng thủ đoạn đê hèn nào đó mới để cho Hoắc Lương chạm vào, cô ta không tin Hoắc Lương lên giường với Nhạc Dao rồi sẽ yêu con người đó, nên cứ để Nhạc Dao đắc ý trước đi.
Cô ta biết Nhạc Dao yêu ca hát nên vẫn luôn theo dõi, nghĩ tới sự nghiệp mà Nhạc Dao trân trọng cùng với tình cảm quý mến của cô dành cho người hâm mộ và thành tựu đã đạt được, cô ta rắp tâm nhanh chóng cướp hết chúng về mình. Nhạc Dao đã từng lạnh lùng vô tình khiến cô ta mất đi tất cả, cho dù cô ta cầu xin thế nào, cô cũng không chịu dành cho cô ta một chút lòng thương, bây giờ cô ta sẽ trả lại từng thứ một!
Chiếc xe dừng trước đài truyền hình, Nhạc Linh vừa bước xuống xe đã thấy nhân viên làm việc đang đợi sẵn, nhân viên nhanh chóng tiến lên đón chào: “Chào cô, xin hỏi cô có phải là cô Nhạc Linh, khách mời thách đấu của show Âm thanh Ma lực không?”
Nhạc Linh: “Là tôi.”
……
Ekip chương trình Âm thanh Thần ban đang bận rộn vì tiết mục của hai tập cuối cùng, các ca sĩ tham gia dự thi đang tiến hành tập duyệt, ngày kia phải ghi hình, thế mà tới thời điểm then chốt này rồi mà ekip chương trình vẫn còn đang bôn ba vì khách mời.
Phương Hàm ngồi ở vị trí chính trong phòng họp, mấy phó đạo diễn bên cạnh đều đang nói chuyện điện thoại.
“Cảm cúm không thể đến tham gia được?”
“Anh Trần à, chúng ta là bạn bè bao nhiêu năm nay rồi…”
“…”
Hết người này tới người khác từ chối.
Phương Hàm vuốt mắt, trong lòng vô cùng bực bội. Lúc anh ta sáng tạo Âm thanh Thần ban, Âm thanh Ma lực đã là chương trình mà đám đông các ca sĩ nổi tiếng tranh nhau muốn tham gia, may mà dù sao anh ta cũng đã lăn lộn bao năm nên cũng có bạn bè. Những ca sĩ tham gia thi của Âm thanh Thần ban bây giờ đều là bạn cũ của anh ta, bởi thế mà khi sản xuất chương trình, anh ta lại càng nghiêm túc đầu tư hơn vì muốn xứng đáng với bọn họ.
Cũng may là đôi bên cũng không phụ lòng nhau, Âm thành Thần ban bỗng chốc nổi đình nổi đám trong tiếng châm biếm và đả kích của Âm thanh Ma lực, người hâm mộ chương trình cũng càng ngày càng nhiều hơn, tiếng hô hào đi trách hỏi Âm thanh Ma lực sao chép tranh cướp ý tưởng thay anh ta cũng ngày càng vang dội. Đúng vậy, ý tưởng và kế hoạch sản xuất của Âm thanh Ma lực hoàn toàn xuất phát từ bàn tay anh ta, vậy nhưng gã đàn ông mặt dày Đường Kiến lại không biết xấu hổ muốn chiếm nó làm của riêng, lúc đó cũng bởi vì gã muốn ký tên trên kế hoạch sản xuất chương trình mà giữa hai người mới xuất hiện mâu thuẫn, không ngờ anh ta còn chưa kịp nghĩ ra phải giải quyết thế nào, Đường Kiến đã chia đôi ngả đường với anh ta, mang theo tâm huyết của anh ta tới công ty khác, đồng thời còn thần tốc sản xuất Âm thanh Ma lực.