Bạc Anh chẳng thèm quan tâm anh nói gì, miễn sự việc đi theo chiều hướng cô muốn là được, cô mỉm cười nói: “Hóa ra là vậy, bây giờ anh đang làm giao dịch với em chứ gì. Nhưng ba Hoắc vẫn luôn đối xử rất tốt với em, thế nên anh không cần phải dùng tiền để mua chuộc em đâu. Em chấp nhận giấu chuyện ly hôn không để người ngoài biết, chỉ cần...”
Hoắc Lương hơi nheo mắt: “Chỉ cần gì?”
“Ờm... ở một mình cô đơn lắm, nên chỉ cần tối nào anh cũng về ở lại đây, cho đến khi anh cảm thấy không cần giấu nữa là được.”
“Ha, Nhạc Dao, chắc là không phải cô nghĩ mình có thể giở lại trò cũ để đạt được mục đích như tối qua đâu nhỉ?” Quả nhiên anh đoán không sai, đây là điều Bạc Anh đã tính toán từ trước.
Bạc Anh cúi người xuống, bước đến gần Hoắc Lương, mùi hương hoa hồng ngay lập tức vây quanh anh, vừa nhẹ nhàng vừa ngang ngược. Trong chốc lát toàn thân Hoắc Lương căng thẳng.
Bạc Anh nâng mí mắt: “Đạt được hay không còn phải xem bản lĩnh của em nữa. Nếu anh Hoắc sợ mình không đủ sức kháng cự, chịu không nổi mà quỳ lạy trước thân thể quyến rũ của em thì em cũng sẽ không ép anh đâu.”
Cơ thể Hoắc Lương dường như thoát khỏi tầm kiểm soát của anh, trên lưng lấm tấm mồ hôi. Anh lập tức đứng dậy đi lên lầu, không để cô nhìn thấy phản ứng của mình, cả giận quát: “Không biết xấu hổ! Cô yên tâm, tối qua chỉ vì tôi muốn thoát khỏi cô thôi. Dù cho cô có giở trò gì đi nữa hay phụ nữ trên thế giới này đều chết hết thì tôi cũng sẽ không chạm vào cô đâu!”
Trên lầu phát ra tiếng đóng chặt cửa.
[Ỏ, Mảnh Mảnh à, xem bộ dạng anh ấy kìa, bây giờ ta muốn lột sạch anh ấy ghê.] Bạc Anh cực kỳ phấn khích.
Hệ thống: Giả vờ không nghe thấy.JPG
Bạc Anh lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý Chân, bảo anh ta mua đồ tới.
Trợ lý Chân đi mua vài hộp bao trong trạng thái hoang mang sững sờ, nửa đường mới nhớ ra phải gọi cho sếp.
Mười phút sau...
“Nhạc Dao!” Hoắc Lương nổi gân xanh, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ: “Sao cô dám...”
Cửa vừa mở ra liền trông thấy Bạc Anh dựa trên khung cửa đối diện. Cảnh tượng tối qua còn hiện lên rõ mồn một ngay trước mắt, vậy nên Hoắc Lương không đến phòng ngủ chính mà vào đại một phòng cho khách nào đó, không ngờ căn phòng này lại nằm đối diện phòng Bạc Anh ở.
Lúc này cô đang nâng một ly rượu vang, dáng vẻ lẳиɠ ɭơ nhưng nét mặt lại tỏ ra dịu dàng ngây thơ mà nhìn anh.
Hoắc Lương đã nhìn thấu bộ mặt thật của cô rồi: “Sao cô dám bảo Chân Siêu đi mua... mua bao!”
Bạc Anh nói: “Chuyện đó cũng là bất đắc dĩ thôi, của nhà thì anh không tin tưởng, sợ em chọc kim vào, anh dùng rồi lỡ như hôm sau lại bắt em uống thuốc thì sao, em không uống thuốc đâu.”
Hoắc Lương giận tím người: “Tôi nói rồi, tôi sẽ không chạm vào cô dù chỉ một chút.”
Bạc Anh chớp mắt đầy vô tội: “Cái đó thì khó nói chắc à nha?”
Hoắc Lương còn định nói thêm thì chuông cửa vang lên, trợ lý Chân đến. Bạc Anh thong dong nhấm nháp ly rượu, hiển nhiên không định xuống dưới. Hoắc Lương tức đến mức nói không nên lời, đành phải xuống lầu lấy đồ.
Nhìn thấy ánh mắt tế nhị của trợ lý Chân, Hoắc Lương cảm thấy ức chế tột cùng. Anh lớn bằng chừng này, sống lâu đến như vậy rồi mà cũng chưa từng trải qua cảm xúc lên xuống đột ngột như thế bao giờ, kể cả ngày bị ép kết hôn với Bạc Anh.
Anh siết chặt hộp Okamoto đầy ắp, sắc mặt tái xanh bước lên lầu, không thèm nhìn Bạc Anh lấy một cái, đóng sập cửa lại.
Bạc Anh vẫn dựa trên khung cửa, ý cười trong mắt càng đậm hơn: “Mảnh Mảnh, chồng ta đáng yêu ghê.”
Hệ thống: Rốt cuộc cô có máu M hay là máu S thế???
Bạc Anh xoay người về phòng, vui vẻ thích thú đi ngâm mình, trong lúc đó mở máy tính xem những tập gần nhất của Âm thanh Thần ban và Âm thanh Ma lực. Hai chương trình này đều sở hữu các ca sĩ có khả năng nổi trội, đáng tiếc là so với Bạc Anh, đứa con gái của thiên mệnh được thế giới ban tặng, họ không cùng đẳng cấp.
Hôm nay ở phòng thu âm lúc cô hát cho các giáo viên nghe mới chỉ phát huy một phần năng lực thôi mà đã khiến họ chết mê chết mệt rồi.
Vấn đề trước mắt là cô không biết nên hát bài gì trên sân khấu ca nhạc, sau khi xem xong một hồi cô dường như đã nảy ra ý tưởng, đứng bật dậy.
Dòng nước chảy trên làn da của cô, trong gương phản chiếu thân hình gợi cảm xinh đẹp như một tác phẩm nghệ thuật, đẹp đến nao lòng, nhưng cũng vừa mang một cảm giác thanh thuần kỳ lạ, kể cả người cùng giới nhìn thấy cũng phải si mê.
“Ơ 11 giờ rồi, đi ngủ thôi.” Bạc Anh nhìn đồng hồ, vừa hát ngâm nga vừa mặc áo ngủ hai dây, bước chân nhẹ nhàng thong dong ra khỏi phòng cho khách.
Hệ thống không khỏi cảm thấy mong chờ, Bạc Anh sẽ làm thế nào để câu dẫn chồng cô ấy đây? Chuyện này không dễ à nha, Hoắc Lương đã nói là dù phụ nữ trên thế giới này chết hết cũng sẽ không chạm vào cô mà!