Chương 1

Điện thoại di động trên tủ đầu giường rung dữ dội, Nhạc Dao ngồi ở mép giường cầm lên nhìn, thấy trong nhóm Wechat có 99+ tin nhắn.

[Nhạc Linh đã về rồi!]

[Trời ạ, cuối cùng Nhạc Linh cũng trở về rồi!]

[Hoắc Lương đâu? Hoắc Lương đã biết tin tức này chưa? Có ai đã nói cho anh ta biết chưa?]

[Ai đứng ra làm chủ đi, hẹn Nhạc Linh và Hoắc Lương cùng nhau ra. Hai người bọn họ khó khăn quá đi, chúng ta phải giúp bọn họ một chút chứ?]

[Nhạc Linh ưu tú như thế, người theo đuổi cô ấy xếp hàng dài từ Vạn Lý Trường Thành đến Bali, vậy mà nhiều năm vậy rồi vẫn còn độc thân. Mấy người nhìn cho kỹ đi, cực phẩm đấy.]

[Tôi cảm động quá đi mất thôi!]

[...]

Ai ai cũng bàn tán đến khí thế ngất trời, dường như quên mất trong nhóm vẫn còn sự tồn tại của cô, cũng quên mất Hoắc Lương trong lời bọn họ đã là người chồng có vợ rồi. Mà Nhạc Linh, là cô gái đã chiếm đoạt tất cả của cô.

Từng câu từng chữ trên màn hình khiến đôi mắt và trái tim cô đau nhói. Cô nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới đè xuống sự khó chịu trong lòng, thoát khỏi nhóm trò chuyện, mở cuộc trò chuyện riêng với Hoắc Lương lên. Phía trên là tin nhắn cô gửi cho anh. Từ lúc kết hôn đến bây giờ đã ba năm, đến cuối cùng một cái dấu chấm câu anh cũng không hồi đáp lại.

Hơn hai mươi năm trước, nhà họ Nhạc xảy ra sự kiện “ly miêu hoán thái tử”. Con gái của người hầu nữ hưởng thụ tất cả thay cho cô thiên kim nhà giàu, còn thiên kim thật sự lại bị vứt về nông thôn tự sinh tự diệt. Mười mấy năm sau, khi bại lộ chân tướng, tất cả được quay về đúng quỹ đạo: Thiên kim thật được đón về, thiên kim giả bị đưa đi, mối hôn ước được định đoạt từ khi mới ra đời cũng bị cưỡng ép trả về trên người cô.

Tất cả những chuyện này đều do trưởng họ của họ Nhạc và trưởng họ của họ Hoắc quyết định. Vào lúc bọn họ hỏi ý kiến, cô không nói một lời nào, cũng làm như không thấy lời cầu khẩn khổ sở của Nhạc Linh. Nhưng trong mắt tất cả những người bạn đã từng học chung, thậm chí là trong mắt Hoắc Lương, tất cả chuyện này đều do cô chủ mưu. Là cô không tha cho Nhạc Linh, cho nên phải xin ba mẹ đuổi cô ta đi; là cô thích Hoắc Lương, cho nên cướp hôn ước trở về.

Mà bây giờ, Nhạc Linh bị đưa đi mang theo danh hiệu “công chúa piano” trở về, ngóc đầu trở lại. Tất cả mọi người đều nhảy cẫng lên hoan hô, đương nhiên cho rằng cô ta và Hoắc Lương hẳn là sẽ nối lại tình xưa, nối lại tiền duyên. Dường như đã hoàn toàn coi cô vợ cả là cô thành không khí.

Bọn họ thật sự quên mất rằng cô cũng ở trong nhóm, hay là giả vờ không biết, cố ý nói ra trước mặt cô để cho cô khó chịu vậy?

Bây giờ Hoắc Lương đang có tâm trạng như thế nào? Có lẽ tim anh đang xao động vì tin tức Nhạc Linh đã trở về, đang thổn thức vì mối duyên chưa cạn trước kia, gương mặt lạnh như băng cũng đang đứng trên ranh giới hòa tan.

Hoắc Lương sẽ ly dị với cô.

Nghĩ tới đây, trong lòng cô lập tức đau như dao cứa, khó mà chấp nhận nổi, trong mắt thoáng xuất hiện vẻ điên cuồng. Cô yêu Hoắc Lương đến điên dại, dù là đã kết hôn ba năm nhưng chưa bao giờ anh chạm vào cô, vẫn luôn coi cô như đồ trang trí. Tình yêu của cô đối với anh lại chẳng giảm bớt một chút nào, trái lại ngày càng gia tăng! Cô không thể chấp nhận việc ly dị, cô không ly hôn! Nhạc Linh, Nhạc Linh không nên trở lại, cô ta vốn dĩ không nên tiếp xúc với những người này, tiếp xúc với Hoắc Lương! Chỉ bởi vì lòng tham của mẹ cô ta mà cô đã bị cướp đi mười lăm năm cuộc đời, những thứ mà cô mới có bây giờ vốn dĩ là do cô ta nợ cô. Cô không thể để cho cô ta trở về được, dựa vào đâu mà cô ta muốn quay về cướp đi Hoắc Lương của cô?!

Nhạc Dao đứng phắt dậy, nhưng không biết có phải do quá đột ngột hay không mà đầu choáng váng, trước mắt tối sầm. Cô đặt mông ngồi lại giường, ngất đi, nằm ở đó không nhúc nhích.