TG1 - Chương 4: Ta sẽ hưởng thụ ngươi thật tốt

Sơn động tối tăm ẩm ướt, trên mặt đất chồng chất xương khô, ánh nến ma quái âm u quỷ dị cùng với huyết tinh hòa trong không khí không thể rửa trôi.

Yêu quái trên Bạch Hổ Lĩnh sẽ ăn huyết nhục của con người, ngoan độc hung tàn, người lên núi có đi mà không có về.

Đường Tăng có thể cảm nhận được nhịp tim của mình đang đập nhanh hơn, đó là một loại sợ hãi và căng thẳng, sợ bản thân bị phát hiện, cùng với cảm xúc này còn có một cảm giác hồi hộp không thể giải thích được.

Bàn tay hắn đặt bên cạnh vô thức nắm chặt thành nắm đấm, ngay lúc hắn chuẩn bị bước ra khỏi tảng đá che khuất người mình, hồng y thiếu niên lại đột nhiên câu môi cười.

Thoáng chốc kiều mị mềm mại như không có xương, càng là diễm lệ ba phần.

Thiếu niên đang mỉm cười với Trương Thắng.

Sau khi phát hiện ra điều này, Đường Tăng thả lỏng một hơi, thiếu niên cũng không nhìn đến hắn nữa.

"Ta ... tên là Trương Thắng, và ta đã tìm được ngài." Trương Thắng trên mặt hiện ra kích động đỏ ửng, dùng ánh mắt quấn quýt si mê gắt gao nhìn chằm chằm Phó Trăn Hồng.

"Vậy nên?”

Trương Thắng khẽ mỉm cười, sự điên cuồng bướng bỉnh và vặn vẹo mang nặng trong giọng nói: "Ta nguyện ý đem hết thảy đều dâng cho người, ta biết người là yêu quái, hay người đem ta ăn luôn đi. Như vậy máu thịt của ta có thể hoàn toàn hòa tan với cốt tủy của người."

Đường Tăng nghe được lời này, sửng sốt. Tuy rằng hắn hiện tại đưa lưng về phía Trương Thắng sắc mặt tối tăm của hắn, nhưng vẫn cảm nhận được từ mấy câu nói kia cảm nhận được một loại tình yêu điên cuồng tới cực điểm.

Hắn còn nhớ rõ lần đầu hắn gặp Trương Thắng, trong lời nói liền nhận ra được người này đã đọc đủ thứ thi thư, tuy chỉ là một người ôn hòa bình thường, lại nói chuyện chậm rãi, thong thả mà lại lý trí.

Lần này gặp lại chính là khác nhau một trời một vực.

Trong lúc nhất thời, Đường Tăng nghi ngờ thiếu niên này đã sử dụng yêu pháp, nếu không, làm sao một người lý trí trầm ổn lại đột nhiên trở nên điên cuồng vặn vẹo, mất bình tĩnh, thậm chí liều mạng hiến tế?

Nhưng ánh mắt của thiếu niên điềm tĩnh lại lạnh lẽo, đó là một loại giống như hàn đàm sâu thẳm, ngoại trừ nụ cười nhàn nhạt lúc nãy, y đang đối mặt với Trương Thắng - người đang yêu y điên cuồng, nhưng khuôn mặt xinh đẹp kinh diễm ấy lại không có bất kỳ biểu hiện nào.

Đây là một loại trầm mặc khinh miệt cùng kiêu ngạo, Đường Tăng có cảm giác, thiếu niên cao ngạo lạnh nhạt này sẽ khinh thường việc sử dụng thủ đoạn mê hoặc.

Yêu quái am hiểu mê hoặc nhân tâm, thái độ của thiếu niên này chứng tỏ Trương Thắng chẳng khác gì con kiến trong mắt y.

Nhìn vào thôi cũng thấy keo kiệt.

Ngay lúc Đường Tăng đang suy nghĩ thì Trương Thắng đột nhiên rút dao ra và cứa mạnh vào cổ tay mình.

Trong khoảnh khắc huyết đỏ phun trào, bắn tung tóe vào mặt Trương Thắng.

Đường Tăng cả kinh, cũng không màng việc bị phát hiện, vội vàng chạy đến ngăn cản Trương Thắng, vết thương trên cổ tay quá nghiêm trọng, nếu không cầm máu và băng bó kịp thời, Trương Thắng sẽ sớm chảy máu đến chết.

Trương Thắng một tay đem Đường Tăng đẩy ra, hắn khuôn mặt dữ tợn, đem dao ném đi, chậm rãi đến bên Phó Trăn Hồng đang nằm trên giường: “Người uống máu của ta có được không?”

Đường Tăng toang muốn giữ chặt hắn, lại bị nhóm tiểu tinh quái bất ngờ ập đến bắt lấy hắn.

"Trương Thắng!" Đường Tăng cố gắng ngăn cản Thắng.

Nhưng người đã hoàn toàn mất đi lý trí làm sao có thể nghe lọt tai lời khuyên của hắn chứ.

Trương Thắng từng bước đi về phía Tiếu Hồng, si mê lẩm bẩm: "Người cần ta mà phải không?"

"Cút ra."

Phó Trăn Hồng trực tiếp đem hắn đá bay, dùng một loại nhìn đồ vật dơ bẩn nhàn nhạt liếc nhìn Trương Thắng một cái: “Thật ghê tởm.”

Không chút để ý khinh thường, vào giờ phút này lại giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.

Trương Thắng che lại đầu bắt đầu cười to, máu tươi trên người hắn tùy ý lan rộng, điên cuồng vặn vẹo bộ dáng giống như một kẻ điên, hắn ngước mắt thật sâu nhìn Phó Trăn Hồng liếc mắt một cái, sau đó thả người nhảy vào bếp lò giống như một cái phễu.

Ngọn lửa dữ dội trên tường lò nhanh chóng thiêu rụi, làm tan chảy máu thịt của hắn, biến thành xương lăn xuống dưới.

Tất cả điều này chỉ mất một vài phút.

Một người sống trước mặt Đường Tăng biến thành một đống xương, trở thành một kẻ vô danh trong số rất nhiều xương trong hang động này.

Mà thiếu niên đã tạo nên tất cả chuyện này, từ đầu đến cuối, chỉ nhàn nhạt lia mắt nhìn Trương Thắng bị đá bay.

Thiếu niên là yêu quái.

Y là một con yêu quái lạnh khốc, tàn nhẫn và không có một chút nhân tính.

Lúc này Đường Tăng Đường Tăng mới thật sâu nhận thức được điều này.

Hắn tựa hồ đã hiểu được truyền thuyết kia.

Hắn tựa hồ đã hiểu được truyền thuyết yêu quái ở Bạch Hổ Lĩnh rất xinh đẹp và kiều diễm, nhưng điểm khác biệt duy nhất là có lẽ những người mất tích trong dân làng không bị yêu quái ăn thịt, có lẽ những người đó, giống như Trương Thắng, đã chủ động nhảy xuống vực sâu và sử dụng tính mạng của mình, cùng máu thịt của bản thân làm vật hiến tế..

Nhưng cho dù thiếu niên không ăn hắn thì cũng không thể phủ nhận rằng y đã gián tiếp gϊếŧ chết Trương Thắng.

Dường như đoán được hắn đang nghĩ gì, người thanh niên bình tĩnh không nhanh không chậm mà đi tới trước mặt Đường Tăng, nói: "Ta là yêu nha, yêu làm gì có tâm, làm sao có thể có lòng thương xót?"

Đường Tăng bị đám tiểu yêu quái trói bằng dây thừng không thể cử động được, chỉ có thể nhìn y với ánh mắt không hài lòng.

Phó Trăn Hồng cảm thấy vẻ mặt của Đường Tăng cực kỳ thú vị, trông hắn còn sống động hơn so với lần đầu họ gặp nhau.

Phó Trăn Hồng xua tay ra hiệu cho tiểu yêu quái đi xuống trước, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Đường Tăng giống như cách đây vài giờ, ánh mắt ngang hàng với ánh mắt của hòa thượng áo trắng.

Cũng trong khung cảnh đó, lần này, ánh mắt nhà sư không còn vẻ điềm tĩnh, bình yên như trước nữa. Tuy nhiên, vẻ cao ngạo và ôn nhu tưởng như đã hòa vào tận xương tủy vẫn không thay đổi chút nào, mặc dù lúc này thân thể hắn đã bị trói, nhưng ít nhất trên mặt Bạch Y Tăng không có vẻ hoảng sợ.

Phó Trăn Hồng lại ngửi thấy mùi gỗ đàn hương trắng nhạt trên người hắn, hương thơm yên bình tràn vào chóp mũi y, như có thể xoa dịu mọi bồn chồn. Y dùng ngón tay nhẹ nhàng cầm những hạt cườm quanh cổ Đường Tăng, dùng đầu ngón tay tròn trịa chậm rãi xoa xoa những hạt làm từ trầm hương.

Đường Tăng khẽ cau mày, ánh mắt rơi trên tay của thiếu niên đang nghịch chuỗi hạt, bàn tay này thon dài và đều đặn, mềm mại và tinh xảo, đẹp hơn cả bàn tay của nữ nhân. Nhưng hắn biết rằng một đôi bàn tay đẹp như vậy có thể một cái phẩy tay cũng biến vô số người thành vong linh thi hài.

Rõ ràng là nên cảm thấy sợ hãi, vì bàn tay này lãnh bạch* cùng nguy hiểm. Nhiên trong nháy mắt này, nhìn thiếu niên đang dùng ngón tay chậm rãi vuốt ve Phật châu, Đường Tăng thế nhưng có một cảm giác bị dâʍ ɭσạи hoang đường.

(*) vừa trắng bệch vừa lạnh lẽo.

Hắn nhanh chóng niệm thầm Tịnh Tâm Chú**, sau khi nuốt nhẹ sáu cái, hắn mới lần lượt niệm Chú Tịnh Tâm và xua đi những suy nghĩ đang choáng váng của mình.

(**) Tĩnh Tâm Chú( hay còn được gọi là Tĩnh Tâm Quyết)

Băng hàn thiên cổ, vạn vật vưu tĩnh

Tâm nghi khí tĩnh, vọng ngã độc thần

Tâm thần hợp nhất,khí nghi tương tuỳ

Tương gian nhược dư, vạn biến bất kinh

Vô si vô sân, vô dục vô cầu

Vô xá vô khí, vô vi vô ngã

Chí tính chí thiện, đại đạo thiên thành.


( cái này có thật á)

Chính mùi hương của thiếu niên đang gây rắc rối!

Thời điểm thiếu niên tới gần hắn, hắn đã nghe tới rồi mùi hương phát ra từ cơ thể thiếu niên, đó là một loại từ trong cốt tủy lộ ra tới lãnh hương, nồng đậm, buồn người, làm nhân tâm nháy mắt hoảng thần, bắt đầu sinh dục hỏa cùng ý nghĩ xằng bậy.

Mị cốt sinh hương, có lẽ là vậy.

Hắn cũng là một tu sĩ nên đã rơi vào bẫy ngay khi mùi hương xộc vào mũi.

Nghĩ đến đây, Đường Tăng lại nhìn Phó Trăn Hồng với ánh mắt cảnh giác hơn.

Phó Trăn Hồng mím môi đỏ mọng, nửa cười nhìn Đường Tăng: "Đường hòa thượng, chúng ta lại gặp mặt."

"Ngươi chính là bạch y thiếu niên." Tuy rằng lời nói là nghi vấn, nhưng Đường Tăng giọng điệu khẳng định, có lẽ bởi vì Trong đầu hắn vốn đã đoán được, nhưng khi nghe thanh niên nói lời này, hắn cũng không có chút kinh ngạc.

Yêu quái đều am hiểu ngụy trang và có có muôn vàn gương mặt, thiếu niên này, tự nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.

“Đường trưởng lão, ta khi đó dù chưa lấy gương mặt thật gặp ngươi, nhưng thiệt rất muốn cùng ngươi đi đến Tây thiên.”,

Đường Tăng lắc đầu: "Tâm tư ngươi không thuần."

Phó Trăn Hồng cười lạnh: "Hòa thượng các ngươi không phải chú ý chúng sinh bình đẳng sao? Lời nói của ngươi lại là mang theo thành kiến. Đến nỗi ngươi nói tâm tư không thuần… "

Y dừng lại một lúc trước khi tiếp tục:" Ta nói cho ngươi biết đại đệ tử của ngươi trước kia không thực sự muốn bảo vệ ngươi khi ngươi đi đến Tây Thiên để lấy kinh sách, còn nữa, đừng nói đến đệ tử thứ hai kia của ngươi, có lẽ ngươi lúc này mất tích, hắn chắc là đang muốn cùng mọi người chia hành lý rồi đường ai nấy đi.”

Đường Tăng mím môi, không nói gì.

Phó Trăn Hồng sau đó tiếp tục: "Bọn họ như vậy tâm tư đều có thể đi cùng ngươi, vì sao tới phiên ta ngươi lại muốn cự tuyệt?”

Đôi mắt Đường Tăng lóe lên, và hắn thực sự bắt đầu suy nghĩ về những lời của Phó Trăn Hồng.

Phó Trăn Hồng gắt gao nhìn chằm chằm Đường Tăng, giờ phút này đôi mắt xinh đẹp kia giống như có ánh sáng lưu chuyển, không hề là như vậy lạnh nhạt cùng u hàn khi đối mặt với Trương Thắng.

Lông mi bằng mực của Tiểu Hồng nhẹ nhàng rung lên, y nói rất nghiêm túc: “Các Phật gia nói rằng vạn vật đều bình đẳng, rằng tất cả chúng sinh đều luân hồi trong ba cõi sáu đường, rằng tất cả chúng sinh đều có Phật tính, hoa và cỏ đều không có tâm nhưng đều có Phật tính."

"Dù hoa cỏ không có tâm, nhưng chúng đều có Phật tính, nên ngay cả những yêu quái tàn nhẫn cũng phải có Phật tính. Vậy nên..." Giọng nói của Trấn Hồng dần dần trở nên nhẹ nhàng hơn, trong giọng nói nóng nảy có chút cám dỗ: "Tăng nhân, ta mặc dù là yêu quái không có trái tim, nhưng ta vẫn có thể có Phật tính***, sao ngươi không đến độ ta?"

(***) là thể bất sinh bất diệt của mọi loài theo quan điểm Đại Thừa(1). Theo đó, mọi loài đều có thể đạt giác ngộ và trở thành một vị Phật, không bị đời sống hiện tại hạn chế.

(1)Đại Thừa: phiên âm Hán-Việt là Ma-ha-diễn-na (摩訶衍那) hay Ma-ha-diễn (摩訶衍), tức là "cỗ xe lớn" hay còn gọi là Đại Thặng tức là "bánh xe lớn" là một trong hai trường phái lớn của đạo Phật, phổ biến tại các nước Trung Quốc, Nhật Bản, Việt Nam, Hàn Quốc và Triều Tiên.

" Cái này," Đường Tăng nghe vậy, thần sắc đã có một tia buông lỏng.

Sau đó hắn nhíu mày suy nghĩ hồi lâu.

Thời gian trôi qua từng phút từng phút.

Đang lúc Đường Tăng chuẩn bị đồng ý, thiếu niên đột nhiên ghé môi vào tai hắn, chậm rãi nói: "Ta là đang lừa ngươi nha."

Nói xong, thiếu niên cười tà ác, trêu đùa lòng người một cách tinh nghịch, cáu kỉnh và ngang ngược. .

Hơi thở từ môi và răng của y rất ấm áp, nhưng khi phả vào dái tai Đường Tăng chỉ khiến anh cảm thấy lạnh sống lưng, "Ngươi vừa nói dối cái gì?"

"Nếu không thì?" Phó Chấn Hồng nhẹ nhàng vỗ vỗ nhẹ vào má Đường Tăng, trong giọng nói có chút khinh thường và thương hại: “Bây giờ ta cùng ngươi đi về phía Tây để lấy kinh Phật, làm sao có thể tiêu dao tự tại được đây? Ta không chịu ước thúc**** ở Bạch Hổ Lĩnh mà phải nhờ ngươi độ chứ? Ta chỉ muốn trêu chọc ngươi. Chỉ trêu ngươi thôi."

(****): “ước thúc” 約束 thắt buộc, “kiểm ước” 檢約 ràng buộc, ý nói lấy lễ phép làm khuôn mà bắt phải theo để cho không vượt ra ngoài được. Ở đây ý nói tiểu hồng không chịu sự chi phối hay ràng buộc ở núi Bạch Hổ.

Vẻ mặt của Đường Tăng hiếm khi tối sầm lại.

"Nghe nói ngươi là một vị cao tăng, chỉ cần ta ăn thịt của ngươi, ta sẽ trường sinh bất tử." Phó Trăn Hồng cười khúc khích: "Bây giờ ngươi chủ động đưa đến tận cửa nhà ta, thú vị biết bao. Ta sẽ ăn ngươi sớm thôi~."

Từ cuối cùng của câu hơi cao lên, và giọng điệu của Phó Trăn Hồng rõ ràng là vui vẻ.

Hệ thống:[Ồ! Tiểu Hồng, ngươi muốn ăn hắn như thế nào? Mặt ta đang đỏ lên đây này!]

[Nướng hắn trong om. Làm thành thịt kho tàu.]

[? ? ?]

[Ngộ Không và những người khác sẽ sớm tìm được nhà sư tội nghiệp.]

Ngay cả bây giờ, Đường Tăng cũng không hoảng sợ lắm.

[Tu sĩ đều ngây thơ như vậy sao?]

Hệ thống:[Tiểu Hồng, ta nói cho ngươi biết, Đường Tăng là có bối cảnh. Lưng dựa núi lớn, không sợ gì cả. ]

Phó Trăn Hồng phớt lờ hệ thống yếu kém này và tiếp tục nói với Đường Tăng: "Tại sao ngươi nghĩ rằng ngươi đến chỗ ta mà không gặp phải bất kỳ trở ngại nào trên đường đi? Ngươi phải biết rằng ta không phải là yêu quái duy nhất trên Bạch Hổ Lĩnh."

Đường Tăng cau mày: "Ngươi lợi dụng Trương Thắng để dụ ta tới đây?"

Phó Trăn Hồng nhướng mày, không đồng tình nói: "Khi tìm được Trương Thắng, ngươi có thể gọi đệ tử của mình thay vì đi một mình lên núi. Nhưng cuối cùng ngươi vẫn đơn thương độc mã nên núi. Cho nên xét đến cùng thứ thực sự kêu gọi, đưa ngươi đến đây chính là trái tim của ngươi, tâm của ngươi."

Môi Đường Tăng mấp máy, nghĩ thầm nếu hắn lựa chọn quay lại gọi Ngộ Không và những người khác, Trương Thăng sẽ đợi cho đến khi sư phụ và đệ tử cùng nhau đến. chắc chắn không còn ở đó nữa. Tuy nhiên, sự thật bây giờ là dù có bắt được Trương Thắng thì cũng không thay đổi được sự thật rằng Thắng đã chết, thậm chí cậu ta còn rơi vào nguy hiểm.

Nghĩ như vậy, Đường Tăng cuối cùng cũng không nói gì. Hắn chỉ nhìn Phó Trăn Hồng trưng ra vẻ mặt giễu cợt và thầm nghĩ rằng thiếu niên này thực sự cũng giống như những con yêu quái khác, xảo quyệt, nham hiểm và đầy thủ đoạn.

"Chuyện này ngươi không cần lo lắng nữa, ta sẽ ăn thịt ngươi. Đợi đồ đệ của ngươi tìm được ngươi," Phó Trăn Hồng chỉ vào đống mảnh vụn bên phải Đường Tăng: "Ngươi sẽ trở thành đống xương trắng như thế này, và theo thời gian, cuối cùng các sẽ bị lãng quên, bị chôn vùi trong cát bụi và sự lãng quên của chúng sinh. "

Đường Tăng không hề sợ hãi trước Phó Trăn Hồng. Hắn ngước mắt lên và bình tĩnh nhìn y."Nếu bần tăng thật sự bị ngươi ăn thịt thì chính là số mệnh của ta trong kiếp này. "

"Tăng nhân, ngươi nghĩ cho kỹ đi." Phó Trăn Hồng hơi nhướng mày: "Nếu như ngươi không sợ chết, vậy ta sẽ bắt đầu từ từ hưởng thụ ngươi."

Lúc này, rõ ràng hắn nên cảm thấy sợ hãi, nhưng trong lòng Đường Tăng lại không có loại cảm xúc như vậy. Hắn nhìn đôi lông mày thanh tú của thiếu niên, phát hiện đôi mắt của yêu quái có hình dáng vô cùng xinh đẹp, đuôi mắt có chút phớt hồng, giống như hoa mẫu đơn đang nở rộ tuyệt đẹp.

Trong bầu không khí lạnh lẽo và đáng sợ, từ "hưởng thụ" phát ra từ miệng con yêu quái, khiến Đường Tăng có một cảm giác cổ quái không thể giải thích được.

Hệ thống:[ Sẽ thật tuyệt nếu ta có thể biểu đạt được sự yêu thích của mình, để Tiểu Hồng có thể biết được tiến trình các bước công lược. Ta cũng không biết liệu điều này có làm cho hảo cảm của Đường Tăng đối với ngươi ngày càng giảm đi hay không. ]

[Quả thực rất khó để chinh phục Đường Tăng mà không OOC nhân vật. ]

Hệ thống:[Để không OOC nhân vật, ngươi chỉ có thể dùng cách khác để trêu chọc hắn. Ôi, Tiểu Hồng, vất vả cho ngươi quá.]

[Đúng vậy, bởi vì hệ thống yếu đuối như ngươi chẳng giúp được gì.]

Hệ thống: ...

Hệ thống:[...Tạm biệt Tiểu Hồng, gặp lại vào lần sau ha.]

Phó Trăn Hồng một lần nữa đến trước mặt Đường Tăng, những ngón tay lạnh băng của y từ từ trượt xuống vầng trán mịn màng của Đường Tăng, đầu ngón tay theo sống mũi thẳng tắp của hắn xuống chóp mũi, rồi đến đôi môi mềm mại ấm nóng, rồi đến chiếc cằm duyên dáng.

Ngón tay của hắn quá lạnh, không có lấy một tia ấm áp, lạnh như băng trên sông băng xa nhất. Khi y chậm rãi vuốt ve khuôn mặt Đường Tăng, cơ thể hắn không thể khống chế mà run lên.

Không phải do nội tâm run rẩy mà là do bản năng của cơ thể.

Nhà sư với pháp hiệu là Tam Tạng chỉ đơn giản nhắm mắt lại và chờ đợi số phận bị con yêu quái này ăn thịt. (Gì chứ! K cần phải sợ nha tiểu hồng sẽ nhẹ mà 🤭)

___________________________

Editor & beta: Deus Generis Iyan.