Chu Kỳ An hạ tay xuống, khẽ mỉm cười.
Cái giá để một người đàn ông trở nên đẹp trai là rất thấp. Chỉ cần tháo kính ra rồi đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai thì ai chẳng là một người đàn ông đẹp trai.
Giả vờ hung dữ với cậu làm gì chứ?
Trong lúc nhất thời, cái đầu cá bị chặt đứt dường như vì kinh ngạc mà phồng cả mang.
Vẻ ngoài hiền lành ngàn năm không đổi của Tuân Nhị sau một thoáng vặn vẹo là một khoảng im lặng kéo dài.
Có lẽ anh ta không hề đoán được sẽ diễn ra cảnh tượng như này.
Thật ra anh ta không muốn thừa nhận, rằng nháy mắt khi nhìn thấy đôi mắt xanh lam ấy anh ta lại cảm thấy sợ hãi, giống như một con chó ra vẻ ta đây vô tình khıêυ khí©h trúng sói vương vậy.
Đó là một đôi mắt sắc bén và rất có lực công kích.
Chu Kỳ An không trả lời thẳng vấn đề mà hỏi: “Mắt của chúng ta đều có thể đổi màu, không phải người một nhà thì còn là gì nữa?”
Tuân Nhị cúi đầu, thấp thỏm cười hai tiếng: “Cũng đúng, nào, qua đây làm nốt cá đi.”
Nhảy vọt qua vấn đề có phải con trai ruột hay không, Chu Kỳ An cầm dao đứng bên cạnh nửa phần cá còn lại.
Cậu không giỏi nấu ăn cho lắm, nhưng nếu chỉ xử lý nguyên liệu thì không thành vấn đề. Sau khi cạo vảy cá, Chu Kỳ An bắt đầu mổ bụng cá theo yêu cầu của Tuân Nhị.
Lưỡi dao vừa rạch qua phần thịt cá béo ngậy là những chiếc răng ẩn sâu bên trong vách lập tức cắn về phía đầu ngón tay cậu. Những mầm thịt trước đó lập tức nổ tung, máu mủ chảy ra khắp nơi.
Những ngón tay của Chu Kỳ An vô cùng linh hoạt, cậu lấy một loại tốc độ không thể tưởng tượng tránh được hết mọi đòn tấn công của hàm răng.
Quả thật như bác sĩ phẫu thuật khéo léo bậc nhất vậy.
Tuân Nhị: “Anh nhanh thật."
Chu Kỳ An giật giật khóe miệng, dùng giẻ lau đi vết máu trên tay. Không có vết thương, phạm vi máu mủ phun ra khá nhỏ, sẽ không tạo thành ô nhiễm.
“Nếu mỗi ngày đi làm cậu đều có vô số báo cáo phải viết, vô số báo cáo phải nộp và vô số kế hoạch cần xem lại, quanh năm suốt tháng phải làm bạn với máy tính thì chắc chắn sẽ nhanh tay hơn tôi nhiều luôn đó.”
Không biết có phải do là người thứ hai có kỹ năng hay không mà tốc độ của cậu còn nhanh hơn gấp đôi so với bên ngoài.
Mổ thịt cá xong cũng là lúc ánh mặt trời mọc phía chân trời.
Ở đây mặt trời mọc rất sớm, ánh sáng hầu như không chiếu vào nhà, Chu Kỳ An tham lam đến gần cửa sổ để ánh nắng đậu ở trên vai lâu hơn một chút.
“Anh thích ánh nắng à?" Sau lưng truyền đến một giọng nói gây mất hứng.
Nhảm nhí.
Chu Kỳ An gật đầu: “Cũng tạm.”
Tuân Nhị: “Em với ba nuôi đều không thích nó vì quá nóng.”
Nóng á?
Thật là một mô tả kỳ quái.
Nhưng mà giang tinh (*) này, cậu có thích hay không thì liên quan gì đến tôi chứ.
(*) Chỉ những người trong lúc nói chuyện thích tranh cãi.
Chu Kỳ An thoáng nhìn thẳng về phía mặt trời, không biết là đang nghĩ gì. Đợi đến khi cậu quay mặt sang chỗ khác, một âm thanh máy móc còn lạnh lẽo hơn cả cá chết lại vang lên —
"Chúc mừng người chơi hôm nay còn sống sót nhìn thấy mặt trời."
"Nhiệm vụ phụ đã hoàn thành, người chơi đạt được mảnh nhỏ thông tin cá nhân của bá hộ Tuân x1."
“Bá hộ Tuân thích nhất màu xanh lục, xanh um tươi tốt, đó là màu sắc của sinh mệnh."
"Ngoài ra, người chơi đã giúp Tuân Nhị hoàn thành việc mổ cá, đạt được mảnh nhỏ thông tin cá nhân của Tuân Nhị *1."
“Người đứng đắn ai lại viết nhật ký đúng không? Tuân Nhị hắn lại không phải người đứng đắn."
“Hãy đến xem chỗ không đứng đắn nhất của hắn nào."
Chu Kỳ An quay người sang Tuân Nhị, nói: “Cậu có thể cho tôi mượn một bộ quần áo không? Bộ này bị máu cá làm bẩn rồi."
Tuân Nhị không từ chối mà đáp lại một cách đầy hào phóng: "Cứ vào phòng em tìm là được."
Chu Kỳ An một mình đi lên lầu.
Cửa phòng của Tuân Nhị không khóa, cách bày trí cũng không khác phòng cậu là bao, đều là cực kỳ tồi tàn, nhưng giấy dán tường ở chỗ này lại là loại màu trắng bình thường nhất.
“Chỗ không đứng đắn nhất…” Chu Kỳ An đi thẳng đến một nơi: “Đó chắc chắn là tủ quần áo của Tuân Nhị.”
Bởi vì tủ quần áo có thể giấu người, có thể yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, cũng có thể để những bộ quần áo không phù hợp với thuần phong mỹ tục.
Sau khi mở tủ quần áo ra, bên trong chứa đầy những chiếc áo sơ mi trắng và quần đen cùng kiểu, ngẫu nhiên còn trộn lẫn những chiếc quần jean sờn cũ khác.
Không tìm thấy cuốn sổ nhật ký, nhưng Chu Kỳ An đã nhìn thấy hai cái áo blouse trắng treo trên sào phơi đồ.
Trông rất cũ, có hơi ố vàng, có vẻ chúng đã được treo ở đây được một khoảng thời gian, hơn nữa kích cỡ còn không giống nhau.
Chu Kỳ An mò mẫm một lúc, phát hiện bên trong có nhét hai tấm thẻ công tác.